Nghỉ trước một ngày, buổi cuối còn có tiết cuối cùng là lịch sử cận đại Trung Quốc. giảng viên là một thầy giáo đã già, mỗi một câu nói đều cố gắng kéo dài từ cuối cùng đến nửa phút, ông thầy làm cho người ta có cảm giác đang mở ra được mười mấy thế giới mới, thực sự muốn trang nghiêm cũng không được.
Lữ Khinh Hồng ngồi bên cạnh buồn ngủ đến phát điên, nửa khuôn mặt đặt trên mặt sách, miệng thi thoảng còn phát ra tiếng thở khò khè.
Mấy nữ sinh hàng trước cười cười nói nói thi thoảng đều quay đầu nhìn lại tư thế ngủ đến mất hồn của hắn.
Hàn Dĩ Nặc đang chuẩn bị theo gót chân Đại Lữ gục bàn đi gặp chu công thì điện thoại trên mặt bàn chấn động vang lên.
Là Nghiêm Đông Kỳ.
Cơn buồn ngủ trong nháy mắt tan thành mây khói, hắn cầm điện thoại cúi xuống bàn nhận điện: “Anh hai, anh đến?”
Đầu bên kia điện thoại rõ ràng dừng một chút, sau đó dùng một âm thanh vừa như xin lỗi vừa như không mà nói: “Xin lỗi, anh hai có phải quấy rối em đi vệ sinh không?”
Hàn Dĩ Nặc thật bất đắc dĩ: “Em đang đi học, hiện tại cả người chui xuống gầm bàn nói chuyện đến nỗi eo sớm đứt thành hai đoạn này.”
Trong điện thoại Nghiêm Đông Kỳ cười đến vui vẻ: “Được rồi, vậy em lo học đi, anh ở ngoài cổng trường chờ em.”
Hàn Dĩ Nặc đang chuẩn bị cúp điện thoại lại nghe Nghiêm Đông Kỳ bồi thêm một câu: “Kêu bạn cùng phòng em đến nữa, cũng gần đến giờ cơm, anh mời mấy đứa đi ăn một bữa.”
“Ăn cái gì nha? Mua cho bọn họ đồ ăn mang về không phải xong à.” Hàn Dĩ Nặc có chút không vui, một thời gian dài như thế không gặp Nghiêm Đông Kỳ, bây giờ mới có dịp thì bên cạnh còn dẫn theo người khác.
Nghiêm Đông Kỳ “Sách” một tiếng: “Sao em nói nhảm nhiều thế, bảo em gọi mấy đứa đó thì gọi đi, giờ lo học đi.”
Nói xong cũng đem điện thoại treo.
Hàn Dĩ Nặc đem điện thoại di động vứt trên bàn, vỗ vỗ Hạng Dập đang ngồi ở bên cạnh: “Buổi trưa cùng tôi ra ngoài ăn một bữa cơm, anh của tôi đến rồi.”
Từ lần trước đem chuyện yêu đàn ông không yêu phụ nữ nói trắng ra, quan hệ hai người vẫn lạnh nhạt như cũ. Hàn Dĩ Nặc nhìn ra Hạng Dập vẫn muốn hòa hoãn mối quan hệ lúng túng xấu hổ lúc đầu nhưng bản thân vẫn thấy tự mình không cần để ý đến hắn.
Vì thế hiện giờ hắn chủ động cùng Hạng Dập nói chuyện rõ ràng thằng bé này rất kinh ngạc, sửng sốt một lúc mới nở nụ cười nói: “Được đó.”
Hắn còn chưa kịp nói với Lộ Phi thì chuông học gần như vang lên. Rõ ràng Đại Lữ trước đó còn đang thẳng giấc ngủ say trong chốc lát như biến thành cơn gió đứng phắt dậy: “Điểm danh sao?”
“Điểm danh cái rắm, tan học rồi. cậu ngủ đến mức quên hết trời đất mà có thể nghe thấy điểm danh sao?” Lộ Phi chậm chạp ném sách vở vào túi, chậm rãi xoay người đứng lên: “Đi thôi, đi ăn cơm thôi.”
“Không cần, anh của tôi trưa nay đón tôi trở về, nói muốn mời bọn cậu đi ăn luôn. Đi thôi, anh ấy đang chờ ở cổng trường.”
Lữ Khinh Hồng lập tức quay đầu lại, nửa mặt biến thành màu đỏ âm dương: “Thế thì quá tốt rồi, cải thiện được bữa ăn.”
Bốn người vừa trò chuyện vừa đi về hướng cổng trường, Hàn Dĩ Nặc không chút để tâm thi thoảng đáp vài câu, đưa cổ dài ngóng về phía cổng.
Xa xa hình bóng của Nghiêm Đông Kỳ dưới ánh sáng mặt trời hiện ra một bộ dạng huyễn khốc, xung quanh như được bao bọc bởi ánh sáng lộng lẫy màu tím sẫm cực quang.
Nghiêm Đông Kỳ đứng dựa vào thành xe hướng người về phía bên này, trong tay cầm một chùm chìa khóa dồi chơi.
tháng chín tháng mười ở đây khí trời rất tốt, có không khí của tiết trời cuối thu. Nghiêm Đông Kỳ mặc một bộ quần áo màu trắng, ống tay xắn lên trên khuỷu, dưới là chín quần jean màu lam nhạt, đai lưng còn có treo một dây liểng xiểng phá cách sống động, dưới chân mang một đôi giày đỏ trắng hiệu ALL STAR. Trên khuôn mặt còn mang một phụ kiện hợp phong cách ba trăm phần trăm là chiếc kính râm màu cà ri.
Người đàn ông này đứng riêng chỗ ấy chính là một phong cảnh, người xung quanh đi tới đi lui đều hướng về phía hắn liếc mắt vài lần.
Cả người Nghiêm Đông Kỳ tràn trề hơi thở trẻ trung thời thượng khiến ba người còn lại trợn mắt ngoác mồm.
Hàn Dĩ Nặc rất hưng phấn, từ xa gần như đã mở miệng hô to: “Anh hai!”
Buổi trưa mới vừa tan học, sinh viên ra ra vào vào tương đối đông, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng rống như dồn ra từ bụng đều giật mình quay đầu nhìn hắn. Hàn Dĩ Nặc cũng không để ý, nâng cánh tay hướng Nghiêm Đông Kỳ vung vung vài lần.
Người đàn ông nghe thế đứng thẳng dậy, hơi nhấc cánh tay vẫy vẫy về phía hắn.
“FML? Hàn Dĩ Nặc, anh trai cậu?” Lộ Phi nhìn ra rất sững sờ, âm thanh Hàn Dĩ Nặc bay ra nửa ngày mới kinh ngạc mở miệng.
Hàn Dĩ Nặc nghe giọng điệu này trong lòng đặc biệt thoải mái, so với khen hắn còn thấy hạnh phúc hơn: “Tất nhiên rồi.”
Lữ Khinh Hồng nhìn người đàn ông trước mắt rồi nghiêng đầu nhìn qua Hàn Dĩ Nặc: “Nhà cậu có ghen anh em tốt nhỉ.”
Hắn nở nụ cười không nói tiếp.
Bốn người đi ra cửa vừa lúc Nghiêm Đông Kỳ cũng tiến lên chào đón, lấy xuống kính râm nhìn bốn người khẽ mỉm cười. Hàn Dĩ Nặc vừa nhìn thấy nụ cười này có chút nắm giữ không được, phí đi sức lực rất lớn mới khống chế được ý nghĩ kích động nhào tới đem Nghiêm Đông Kỳ mạnh mẽ tiến vào ***g ngực.
“Chào anh.” Bốn người con trai to nhỏ đứng thành đoàn chào hỏi khiến hắn có cảm giác thực vi diệu, trong nháy mắt Nghiêm Đông Kỳ còn tưởng tượng bản thân từ phía sau rút ra con dao chém dưa hấu mang theo đàn em đi cùng băng nhóm Thanh Long cùng Bạch Hổ giao đấu.
“Ai ai, rất tốt rất tốt.” Nghiêm Đông Kỳ đem kính râm bỏ xuống ngực, nhìn Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười: “Giới thiệu một chút chứ.”
“Hạng Dập, Lữ Khinh Hồng, Lộ Phi.” Hàn Dĩ Nặc lời ít ý nhiều nói.
Nghiêm Đông Kỳ cười đến bất đắc dĩ: “Được rồi, đi ăn cơm. Anh mới vừa kiểm tra một lúc, gần đây có phố hàng ăn không tồi, chúng ta đến đó đi.”
Lộ trình rất gần, đi một đoạn là đến ngay, ba người kia đi trước, Nghiêm Đông Kỳ cũng Hàn Dĩ Nặc từ phía sau đi theo.
“Nhớ em không?” Hàn Dĩ Nặc hướng về hắn sát qua.
Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “Nhớ à, rất nhớ. Em không ở nhà anh còn chẳng muốn làm cơm cho mình. Cái thùng rác dưới lầu mỗi ngày đều thay phiên nhận nửa phần cơm nước đều phải đổ thường xuyên đấy.”
Hàn Dĩ Nặc có chút không yên lòng nhíu mày: “Em biết một mình anh ở nhà sẽ không chú ý chuyện ăn uống, nhìn xem giờ gầy đến thế này rồi.”
“Làm gì mà gầy chứ, nếu gầy cũng bởi vì lo chuẩn bị chạy ngược chạy xuôi lo đám cưới cho Chu Hải nên mới gầy đi như thế, kết hôn thực quá lao lực, anh chỉ nhìn thôi đã cảm thấy phiền phức.” Nghiêm Đông Kỳ cười cười. từ khi nhìn thấy Hàn Dĩ Nặc, khóe miệng của hắn đều không thể kéo xuống.
Hàn Dĩ Nặc đem câu “Vậy sau này anh cũng đừng kết hôn nữa” ra tới miệng gấp rút thu hồi, tùy tiện nói một câu: “Vốn đang dự định gặp anh rồi cho một cái ôm cực kỳ bi thảm, anh còn nhất quyết mời bạn cùng phòng ăn cơm, thực sự làm cho em không vui chút nào.”
Nghiêm Đông Kỳ liếc mắt một cái: “ở nơi đông người em không thể chú ý chút được sao? thực sự là. Hơn nữa đang ở trước cổng trường của em, đừng để sáng mai trên diễn đàn sẽ xuất hiện đầu đề [hotboy ngành kiến trúc ở ngoài cổng trường ôm chặt một người đàn ông không buông tay, không chút dấu diếm về ân oán tình cừu trước mọi người] đi”.
“Nào có khuếch đại như thế?” Hàn Dĩ Nặc nghe thế vui mừng cười toe.
Đến trên bàn cơm Nghiêm Đông Kỳ mới ý thức được mấy thằng bé 20 tuổi với việc ăn cơm thật không phải chuyện đùa. Xoạt xoạt mười mấy đĩa thịt cùng mấy món ăn bỏ vào trong nồi bắt đầu luộc, hắn ăn một chút rồi ngừng lại, yên lặng nhìn bốn người ăn như gió cuốn mây bay, quét sạch sẽ gọn gàng, nhìn nhìn như xem một vở kịch lớn.
Ba người vóc dáng gần nhau thì không phải nói nhiều, đối với sức ăn của Hàn Dĩ Nặc hắn vẫn ước lượng được, nhưng ngay cả Hạng Dập bộ dạng gầy gò nho nhỏ như thế mà cái miệng tựa hồ không chút ngừng nghỉ. Nghiêm Đông Kỳ chỉ nhìn bọn họ thôi đã có chút khó chống đỡ.
“Hàn đại ca, đến, cảm ơn anh đã mời chúng em ăn cơm.” Người gọi là Lộ Phi như một thanh niên tươi sáng như ánh mặt trời bưng chén rượu hạnh nhân sát qua: “Lần đầu tiên gặp mặt đã để anh mời cơm, thật sự ngại quá.”
“Không có chuyện gì, các cậu ăn vui vẻ là được rồi. mấy đứa là bạn cùng phòng với Hàn Dĩ Nặc, sau này còn có thể chăm sóc lẫn nhau.” Nghiêm Đông Kỳ không lo lắng sửa lại xưng hô là Hàn đại ca hay Nghiêm đại ca, nghẹn cười nghẹn đến lợi hại, xấu hổ còn có thể ăn thành bộ dáng đức hạnh như bị bỏ đói ba ngày, nếu như có ý tốt không chút chú ý chuyện ăn uống mà hân hoan, vậy phỏng chừng trước tiên hắn còn phải thầu cái sân nuôi heo, nuôi gà hoặc ao cá mới được.
“Tất nhiên, em trai Dĩ Nặc của anh rất tốt, chúng em còn hi vọng hắn kéo tướng mạo bình quân của ký túc xá được tăng cao, từ đó việc quan hệ với mấy khu ký túc mới thuận lợi được.” Lữ Khinh Hồng bỏ một viên kẹo vào miệng nhai nhai, nuốt xuống mới nói tiếp.
Nghiêm Đông Kỳ cười gật đầu một cái, nghĩ thầm cái cậu cả nghĩ quá rồi, cái vẻ mặt đẹp trai rạng ngời của Hàn Dĩ Nặc cũng chỉ vô ích công toi mà thôi.
Cơm nước xong xuôi, Nghiêm Đông Kỳ cùng Hàn Dĩ Nặc đến ký túc xá lấy đồ mùa hè đóng gói vứt vào xe rồi lái xe một đường hướng về nhà.
Hàn Dĩ Nặc đem đồ bỏ vào cốp sau đóng lại một đường nhảy vào ghế phụ liền dang tay kéo Nghiêm Đông Kỳ lại cho hắn một cái ôm ấp.
Eo Nghiêm Đông Kỳ bị cánh tay của Hàn Dĩ Nặc siết lại như đâm vào, hắn dùng sức đẩy nửa ngày cũng không đem Hàn Dĩ Nặc như keo 502 dính trên người không chút nào xê dịch, hắn có chút gian nan mở miệng: “Đại ca, em có thể buông tha cho cái eo của ông lão này không? Sắp bị em siết đứt rồi.”
Hàn Dĩ Nặc nới lỏng cánh tay, đầu đưa tới trên vai của hắn sượt sượt hai lần: “Em nhớ suýt chết rồi.”
“Giờ mới bao nhiêu tuổi mà mở miệng đã nói sống nói chết thế hả? Thế này chúng ta còn có tiền đồ sao?” Nghiêm Đông Kỳ nghe xong lời này đã bắt đầu mềm lòng nở hoa, chẳng khác gì ăn kẹo đường cuộn thành một đoàn. Liền đưa tay ở trên lưng Hàn Dĩ Nặc xoa nhẹ vài cái.
“Anh cũng nhớ em, lúc trước không phải nói sao. nhớ đến nỗi trà không muốn uống cơm không muốn ăn ấy chứ.”
Hàn Dĩ Nặc đem mặt chôn ở bả vai hắn ấp úng nở nụ cười: “Anh định lừa ai chứ? Đến cả cái thùng cơm không anh còn cho nó ăn thêm được nửa vòng đấy thôi.”
“Lúc ăn cơm một mình khác nhau chứ, hai người cùng ăn mới có hương vị.” Nghiêm Đông Kỳ giơ tay ở trên gáy hắn nhấn nhấn.
Hàn Dĩ Nặc lúc này mới buông hắn ra, khoảng cách hai người rất gần, hắn nhìn vào đôi mắt của Nghiêm Đông Kỳ, thật lòng mở miệng nói: “Cảm giác thật lâu chưa thấy anh hai.”
Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên thấy mặt nóng đến hoảng, mỗi lỗ chân lông đều bất chấp không khí mát mẻ bên ngoài bắt đầu toát mồ hôi. Hắn tự nhiên chuyển người, cảm giác bản thân nóng ran tựa như một máy chạy bằng hơi nước như công suất điện.
“Chúng ta có thể đừng đàng hoàng trịnh trọng nói những lời buồn nôn như thế được không? Khiến cho anh đều xấu hổ.” Nghiêm Đông Kỳ hắng giọng một cái, ngay ngắn kéo dây an toàn, đầy mặt bình tĩnh khởi động xe.
Hàn Dĩ Nặc thâm sâu liếc mắt nhìn hắn, đáy mắt dần hiện lên ý cười, cong cong khóe môi không nói lời nào.
Hôn lễ tổ chức vào ngày mồng 3 tháng 10, nói cái gì mà nhìn Hoàng lịch, ngày đẹp, cưới xin, cầu phúc, nhập gia, xuất hành, động thổ, thông gia bằng hữu gặp nhau. Tóm lại chính là làm cái gì thì thành cái ấy, ngày này là ngày tốt nhất trong năm.
Nghiêm Đông Kỳ đáp ứng làm bạn phù rể cho Chu Hải, tháng trước còn cùng Chu Hải đi mua nhẫn, trang phục đính hôn, lúc thì chọn khách sạn lúc chọn thiệp mời, tất cả bởi vì đối tượng của Chu Hải đang mang thai nên làm gì cũng không thuận tiện, đang ở nhà tĩnh dưỡng.
Mỗi lần đến nói chuyện về khách sạn sân khấu tổ chức hôn lễ thì mấy nữ quản lý đều dùng ánh mắt vi diệu nhìn hai người, có một loại cảm giác: “FML, ban ngày ban mặt một đôi cẩu nam nam còn hung hăng đi đến, lại muốn chúng ta làm một lễ đường thiêng liêng cho người gay.”
Chu đại gia lúc ấy sẽ dùng ánh mắt lễ thẳng khí hùng vỗ vai Nghiêm Đông Kỳ: “Vợ tôi chính là kiểu người yêu thích mộng ảo, đặc biệt là sân khấu đáng yêu dễ thương thế nàu, lúc ấy các cậu có thể dùng băng màu phấn hồng để làm cho lễ đường đẹp một chút. Hoa cầu dùng hoa hồng trắng là được.”
“Em nói có đúng hay không?” nói xong quay đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ, dùng một lực lớn vỗ xuống bờ vai của hắn.
Nghiêm Đông Kỳ thực sự muốn đem da mặt của mình kéo xuống rồi quay đầu đi thẳng một mạch.
Sau đó Chu đại gia còn đặc biệt vô liêm sỉ chỉ đích danh họ tên Hàn Dĩ Nặc cùng Nghiêm Chỉ để tận lực giữ thể diện, biểu thị có bạn bè như thế bản thân mình đây cũng đặc biệt trẻ trung hăng hái.
Quả thực không biết xấu hổ.
Hôn lễ ngày đó hai anh em dậy thật sớm, mọi người đều luống cuống tay chân thử lễ phục.
Nghiêm Đông Kỳ chọn cho Hàn Dĩ Nặc một bộ âu phục màu trắng, cà vạt sọc nghiêng màu hồng nhạt. trước Hàn Dĩ Nặc không có thử qua việc mang cà vạt, thắt thắt nửa ngày vẫn không thành công, Nghiêm Đông Kỳ mới gài được nửa cúc áo, quần còn chưa lo lắng đổi đã mang dép lạch bạch đi đến giúp hắn mang cà vạt.
Hai người dựa vào gần nhau, Hàn Dĩ Nặc cúi đầu nhìn người đàn ông trước mắt đang thắt cà vạt cho mình. Bởi vì khoảng cách rất gần, hắn có thể ngửi được mùi thơm dầu gội trên mái tóc của nd, sau đó xuống nữa là ***g ngực trong chiếc áo Nghiêm Đông Kỳ vẫn chưa gài qua.
Hàn Dĩ Nặc lập tức đem mắt chuyển dời đi nơi khác, không biết có phải bị bầu không khí kết hôn ảnh hưởng hay không, khiến tâm tình hắn đều có chút không bình thường.
Nghiêm Đông Kỳ hai ba lần giúp hắn thắt xong cà vạt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, thấp giọng mắng một câu “Ông ***”, sau đó lon ton lủi về phòng của mình.
Chờ đến lúc Nghiêm Đông Kỳ trở ra, Hàn Dĩ Nặc cảm thấy vì cà vạt thắt quá chặt khiến hắn có chút hít thở không thông.