Rời khỏi nhà Uyển Tình, Lâm Trạch Dương nhanh chóng lái xe tới bệnh viện thành phố, trên đường còn gọi một cuộc điện thoại dặn người kia ở văn phòng chờ anh.
Bước vào căn phòng đầy mùi thuốc khử trùng làm anh khẽ nhíu mày, anh rất không thích loại không khí ngột ngạt này ở bệnh viện.
Lục Kiến Chung thấy anh tới, anh ta nở nụ cười lịch sự chào đón. Vị bác sĩ trẻ tuổi này chính là người đã phụ trách phẫu thuật cho em gái của Uyển Tình, là một bác sĩ tuổi trẻ tài cao, là nhân tài hiếm có trong giới y học của Trung Quốc.
Trước kia anh ta làm việc cho một bệnh viện ở Mỹ nhưng sau đó vì Lâm gia có mối ân tình với gia đình nên anh mới đồng ý lời mời của Lâm phu nhân làm bác sĩ riêng cho họ, từ đó cũng quen biết Lâm Trạch Dương.
- Lâm tổng, anh ngồi đi. Muộn thế này còn tìm tôi có việc gì quan trọng sao?
Lâm Trạch Dương cũng không vòng vo đi thẳng vào vấn đề, anh đặt một chiếc cốc lên bàn làm việc.
- Xét nghiệm DNA cho tôi với đứa trẻ này!
Nghe anh tới đây là để làm xét nghiệm DNA làm cho Lục Kiến Chung kinh ngạc mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, anh ta hỏi lại một lần nữa để xác nhận mình có nghe nhầm không.
- Xét… xét nghiệm DNA sao?
Ánh mắt Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn anh ta. Nhìn thấy ánh mắt đó anh ta biết mình không nhầm. Lâm Trạch Dương thực sự bảo anh ta làm xét nghiệm DNA.
Nhưng anh ta chậm mất một vài giây suy nghĩ, anh ta trước nay chưa từng nghe nói Lâm Trạch Dương có con, tin tức lớn như vậy không thể không bị lên trang nhất. Vậy thì con ở đâu ra? Anh ta lại nhìn về phía anh, trong đầu hiện lên một ý táo bạo, đó là anh có con rơi lưu lạc bên ngoài. Hay là một đêm phong lưu chút dại chẳng hạn?
Lâm Trạch Dương biết anh ta đang suy nghĩ lung tung, nhưng anh không còn tâm trạng mà quan tâm. Điều làm anh vướng bận nhất bây giờ là phải nhanh chóng xác nhận quan hệ huyết thống. Đợi khi có chứng cứ rồi anh muốn xem người nhà họ Vương sẽ giải thích chuyện này như thế nào.
Hai nhà quan hệ họ hàng mật thiết, từ trước đến giờ vẫn luôn qua lại, anh cũng rất kính trọng Vương lão, nhưng ông lại cùng với Vương An Vũ đem chuyện hệ trọng như vậy giấu đi mất. Nếu không phải anh phát hiện ra thì có phải là họ định để bí mật này mãi mãi chôn giấu không? Hành động này của họ khiến anh không khỏi tức giận.
- Việc này bao giờ có kết quả?
- Chậm nhất là hai ngày sau.
Lâm Trạch Dương cảm thấy như vậy là quá lâu, nếu đó đã là chậm nhất thì chắc chắn có nhanh nhất. Với những gì Lâm thị đầu tư cho bệnh viện, cụ thể là cho Lục Kiến Chung, thì một cuộc xét nghiệm nhỏ không thể làm khó vị bác sĩ tài ba cùng công nghệ y học tiên tiến. Anh dứt khoát nói.
- Ngày mai tôi sẽ đến lấy kết quả!
Sau đó anh liền rồi đi để mọi chuyện còn lại cho Lục Kiến Chung xử lí. Nhìn bóng lưng tiêu sái rời đi của anh mà anh ta khóc không ra nước mắt, thầm mắng anh đúng là máu lạnh, tàn nhẫn!
Làm xét nghiệm cũng cần phải có thời gian, vậy mà anh lại bắt anh ta ngày mai phải có kết quả, như thế thì đêm nay làm sao có thời gian để nghỉ ngơi nữa. Nhưng ai bảo anh ta là bác sĩ riêng của Lâm gia, ông chủ đã ra lệnh thì cũng đành nuốt nước mắt chảy ngược vào tim, cắn răng khoác áo vào cầm lấy mẫu vật đi đến phòng xét nghiệm.
Còn về phía Lâm Trạch Dương tuy anh đã về đến nhà nhưng vì quá hồi hộp mà không thể nào ngủ được. Vốn từ khi cô rời xa anh, anh đã mắc chứng mất ngủ trầm trọng toàn phải dùng thuốc mới có thể chợp mắt được vài tiếng ngắn ngủi.
Nhưng buổi đêm thanh vắng những hình ảnh bên bờ vực năm ấy lại xuất hiện trong giấc mơ khiến anh giật mình tỉnh giấc. Chỉ có anh mới biết những năm này anh sống đau khổ như thế nào, lúc nào trong tâm trí cũng toàn hình bóng của cô, còn có những lần anh khiến cô phải tổn thương, làm cho cô phải đau lòng. Trái tim luôn cảm thấy dằn vặt vì những điều tàn nhẫn mà mình đã làm.
Ngồi trên giường anh không ngừng suy nghĩ phải làm cách nào mới có thể đưa cô về bên mình. Hiện giờ cô không chỉ mất trí nhớ mà còn thêm cái quan hệ chị em họ rắc rối kia nữa. Trong lòng cô chắc đã sớm nhận định anh thành một người em trai thật rồi, thái độ đối với anh không phải chán ghét thì cũng giống như bậc bề trên với vãn bối.
Tiếng chuông điện thoại lúc này vang lên giữa không gian rộng lớn, u ám và tĩnh lặng. Thì ra hai ông bà Lâm chờ đợi sốt ruột nên gọi tới hỏi thăm tình hình. Giọng nói gấp gáp của Lâm phu nhân truyền đến.
- Alo. Trạch Dương, thế nào rồi? mọi chuyện suôn sẻ chứ? Đã xác nhận rồi đúng không, là cháu của chúng ta hả? …
Lâm Trạch Dương vừa nghe máy đã bị một loạt câu hỏi của bà làm cho rối não. Bà hỏi nhiều như vậy làm sao anh biết trả lời cái nào trước?
Lâm lão gia đứng bên cạnh thấy vợ mình như vậy, mặc dù cũng rất nôn nóng nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh bản thân, ông bảo bà đưa điện thoại để ông nói chuyện với con trai.
- Alo. Là ba đây! Chuyện thế nào rồi con?
Nghe giọng của ba, anh mệt mỏi nói.
- Con đã cho bác sĩ Lục tiến hành xét nghiệm rồi, ngày mai sẽ có kết quả.
Lâm lão gia thấy vậy cũng yên tâm, ông dặn anh vài điều rồi cúp máy.
Lâm phu nhân ở bên cạnh thấy chồng tắt máy rồi, bà đã nói xong đâu! Ông quay sang nhẹ nhàng an ủi bà nói anh đã xét nghiệm DNA rồi bảo bà không cần lo lắng, đợi đến ngày mai họ sẽ biết được sự thật.
Lâm phu nhân có chút mất kiên nhẫn, chỉ muốn gặp con dâu với cháu ngay nhưng cuối cùng dưới sự thuyết phục của chồng bà cũng đành chờ đợi.
Cứ như vậy một buổi tối mà cả ba người của một gia đình đều mất ngủ, và còn phải kể thêm anh chàng bác sĩ đang bận rộn trong phòng xét nghiệm, vì sự ngiệp cao quý mà hi sinh giấc ngủ của bản thân!