Bà Lâm theo cô về tận nhà còn chụp lại ảnh làm chứng cứ, biết được địa chỉ bà nhanh chóng bảo tài xế trở về biệt thự chính của Lâm gia.
Vừa xuống xe bà đã lập tức chạy vào nhà, ba Lâm Trạch Dương đang ngồi xem ti vi thì trông thấy vợ mình hớt hải chạy vào, ông đứng dậy hỏi bà.
- Sao vậy? Bà làm gì mà hốt hoảng vậy?
Lâm phu nhân vì quá vui mừng mà nghẹn ngào không nói thành tiếng, từng lời nói ngắt quãng vang lên.
- Ông nó ơi… Ch... úng… chúng ta có cháu rồi! … Tôi… t… tôi vui quá! … Hic…
Lâm lão gia không hiểu vợ mình đang nói cái gì, thằng con trai duy nhất của mình vợ còn chưa có lấy đâu ra cháu?
Đây cũng là điều mà ông luôn canh cánh trong lòng, cả gia tộc chỉ có duy nhất một đứa vậy mà lớn tuổi rồi vẫn không chịu kết hôn. Lúc trước Lâm phu nhân muốn sinh thêm vài đứa nhưng bị ông kiên quyết phản đối.
Còn nhớ khi mang thai Lâm Trạch Dương, bà vì sinh khó mà suýt mất mạng, phải tiến hành sinh mổ, khó khăn lắm hai mẹ con mới bình an vô sự. Nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm ngày hôm đó ông liền thấy lạnh người, quyết không sinh thêm mặc cho bà năn nỉ thế nào đi nữa.
- Bà bị sốt không vậy? Trong người không khỏe sao? Đi, chúng ta tới bệnh viện khám!
Ông Lâm tưởng vợ mình có vấn đề nên mới nói mớ như vậy. Để kiểm tra ông còn đưa tay sờ lên trán của bà xem có bị nóng sốt hay gì không.
Lâm phu nhân gạt cái tay trên trán ra, bà bác bỏ suy nghĩ của ông.
- Ây da! Tôi không có sao hết! Đây, ông xem đi. Cái này…
Nói rồi bà đưa cho cho ông xem tấm hình mà mình chụp trộm được. Lâm lão gia cầm điện thoại lên xem, bức ảnh vô cùng rõ nét, trong ảnh ông có thể nhìn thấy hai đứa trẻ đeo cặp sách đứng cạnh nhau, còn có một người phụ nữ nhưng do quay lưng về phía cửa nên ông không nhìn thấy mặt.
Nhìn thấy hai đứa trẻ làm ông nhớ đến hình ảnh Lâm Trạch Dương khi còn bé, cũng rất là đáng yêu, chỉ là khi lớn lên tính cách thay đổi, trở nên lạnh lùng, ít nói. Cũng tại lúc đó hai ông bà công việc bận rộn, mải mê với sự nghiệp mà bỏ bê con cái, đến lúc nhìn lại thì cũng quá muộn rồi.
Ông nghĩ rằng mình già nên hoa mắt, thậm chí ông còn phóng to tận mặt đến nỗi nhìn thấy cả lỗ chân lông vẫn không dám tin vào mắt mình.
Tuy vậy những người làm ăn kinh doanh như ông lí trí vẫn vững hơn hết, ông không thể chỉ dựa vào một tấm hình mà tin chuyện này là thật. Trên đời không thiếu gì chuyện kì lạ, người giống người là chuyện thường tình.
Ông không muốn làm bà thất vọng nhưng vẫn hỏi lại vợ mình một lần nữa.
- Làm sao bà chắc chắn hai đứa trẻ này là cháu của chúng ta? Bà xác nhận thật chưa?
Lâm phu nhân nghe ông hỏi thế liền cho rằng ông không tin mình, bà lườm ông một cái hờn dỗi nói:
- Hứ. Ông không tin tôi chứ gì! Hay ông chê tôi già cả mắt hoa rồi nên nhìn nhầm?
Lâm lão thấy vợ giận dỗi liền nhẹ nhàng giải thích với bà.
- Không phải tôi không tin bà! Nhưng mà… chuyện này liên quan đến dòng dõi của Lâm gia, không thể qua loa được. Tôi biết bà mong muốn có cháu nên chuyện này chúng ta càng phải xác nhận lại cho chắc chắn đã.
Lâm phu nhân biết ông nói có lí nhưng bà khẳng định hai đứa nhóc dễ thương hôm nay chính là cháu mình. Giác quan của một người phụ nữ luôn rất nhạy bén, cảm giác quen thuộc thân thiết đó chỉ có thể là tình thân mà thôi.
Bà mặc kệ lời khuyên răn của chồng nhất quyết tin vào chính mình, không nói nhiều nữa trực tiếp gọi điện cho con trai.
- Thằng nhóc thối! Mau về nhà, mẹ có chuyện cần giải quyết ngay bây giờ!
Lâm Trạch Dương đang họp vừa nghe thấy tiếng điện thoại kêu, anh ra hiệu cho vị giám đốc đang báo cáo ngừng lại rồi bắt máy. Kết quả vừa nhấn nút nghe thì đã nghe thấy giọng nói lớn tiếng của mẹ mình, hơn nữa bà còn gọi mình bằng cái danh “ thằng nhóc thối” .
Bởi vì giọng bà có chút lớn mà nhân viên bên cạnh nghe thấy, anh khẽ liếc họ một cái rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
- Con đang họp.
Lâm phu nhân ở đầu dây bên kia nghe thấy anh nói mình đang bận họp vẫn kiên quyết nói.
- Giờ này họp cái gì nữa. Con mau về nhà cho mẹ!
Nói xong không để anh phản bác cúp máy cái rụp. Lâm Trạch Dương sững sờ nhìn điện thoại bị người ta ngắt, anh thở ra một hơi, anh đi vào phòng họp lấy áo vest rồi đi thẳng đến thang máy.
Nhân viên thấy sếp không nói tiếng nào đã đi mất, cả đám người nhìn nhau nhún vai bày tỏ không biết chuyện gì, sau đó Tiểu Bạch bảo dừng cuộc họp, mọi người cũng tự động giải tán.
Lâm phu nhân đợi nửa tiếng có chút mất kiên nhẫn đang định nhấc điện thoại lên gọi tiếp thì thấy anh thong thả bước vào.
Anh đi tới chỗ ghế hai ông bà đang ngồi bình tĩnh nói.
- Hai người gọi con có chuyện gì?
Lâm lão gia nhìn thằng con trai sắc mặt lúc nào cũng y như một thì bất lực thở dài dù sao ông cũng quá quen rồi. Còn Lâm phu nhân thì không bình tĩnh được như vậy, càng nhìn bà càng thấy tức vì anh để con cháu Lâm gia lưu lạc bên ngoài. Bà nhìn anh nói với thái độ cực kì nghiêm túc.
- Con không có chuyện gì cần nói với ba mẹ sao?
Lâm Trạch Dương khó hiểu nhìn bà, anh cảm thấy giữa ba người họ trước nay đều không có chuyện gì đáng để nói với nhau cả, cuộc sống một mình sớm đã quá quen với anh rồi. Anh lạnh nhạt đáp.
- Không có!
Nghe anh trả lời, Lâm phu nhân đã bùng nổ, hai đứa con đã lớn như vậy rồi mà còn không biết, bà tức giận đẩy điện thoại về phía anh.
Lâm Trạch Dương nhìn cái điện thoại được đưa tới trước mặt, anh giương mắt lên nhìn bà rồi cầm lấy. Khi nhìn vào màn hình, anh không hiểu bà có ý gì, chẳng phải là tấm ảnh thôi sao?
Lâm phu nhân lại tức hơn nữa, không ngờ đứa con mà bà luôn tự hào là tài giỏi hơn người mà đến cả bản thân hồi nhỏ cũng không nhận ra, bà nhìn chằm chằm anh nói.
- Con nhìn kĩ lại xem. Không nhận ra sao? Haizzz…
Vừa rồi anh không mấy bận tâm nên không chú ý quan sát kĩ, bây giờ nhìn lại quả thật có chút quen mắt, nhưng nhìn lâu vẫn không nhớ ra mình đã gặp họ ở đâu.
Lâm phu nhân đã cố kiềm chế không cốc vào đầu anh rồi nhưng anh vẫn ngồi đấy nhìn, bà bèn đưa thêm cho anh một quyển album, trong đó có toàn bộ ảnh của anh hồi bé. Bà còn “tốt bụng” giúp anh mở nó ra để cho anh đối chiếu với mấy đứa trẻ trong hình.
- Nhìn xem hai đứa trẻ đó với thằng nhóc này có giống nhau không?
Anh nghi hoặc làm theo lời bà, khi để gần hai bức ảnh thì anh chợt nhận ra hai đứa bé kia có khuôn mặt giống mình như đúc, lần này đến anh cũng phải biểu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Nếu không phải thời gian chụp của hai bức khác nhau thì anh còn lầm tưởng đây là mình. Nhưng mà bức ảnh trong điện thoại có đến hai đứa y hệt nhau, như vậy có thể là sinh đôi.
Nhìn vẻ mặt bất ngờ của anh thì bà khẳng định anh cũng không biết gì. Đây đúng là điều thật ngớ ngẩn, con trai bà làm người ta có thai, sinh ra hai bé trai lớn như vậy rồi mà cũng không biết chút nào. Càng nghĩ càng thấy bực mình, không tin được con trai mình lại vô trách nhiệm như vậy, bỗng nhiên bà làm bộ khổ sở khóc lóc nói.
- Hu hu… Thằng nhóc này, sao có thể như vậy chứ? Nhà người ta hai tay dắt hai đứa cháu vậy mà tôi đến cả cháu mình cũng không biết sự tồn tại của nó. Hu… Cái thằng này… hic…
Đến cả Lâm Trạch Dương cũng không biết chuyện quái gì đang diễn ra, tự dưng đang ở công ty lại bị mẹ gọi về, còn từ đâu có thêm hai đứa con từ trên trời rơi xuống nữa chứ?
Nghe tiếng khóc than vãn của bà, lòng anh càng thêm não nề, đầu không ngừng suy nghĩ, đột nhiên anh nghĩ đến một người. Nếu hai đứa trẻ này thật sự là con của mình thì chỉ có một người có khả năng làm được điều đó. Nghĩ đến đây anh liền thông suốt, anh lại cầm điện thoại lên xem nhìn kĩ lại người phụ nữ trong hình, tuy chỉ nhìn bóng lưng thôi nhưng anh vẫn nhận ra.
Anh hỏi Lâm phu nhân.
- Mẹ biết họ đang ở đâu không?
Lâm phu nhân nghe thấy anh hỏi thì lập tức ngừng lại, bà nhanh chóng nói ra địa chỉ.
Lâm Trạch Dương nghe xong nhớ ra đây chính xác là nhà cô, khi cô mới về nước anh cho Tiểu Bạch điều tra thông tin của cô thì đã ghi nhớ địa chỉ và cả số điện thoại trong đầu. Đối với anh chỉ cần thứ liên quan tới cô thì anh đều khắc ghi trong lòng, nhưng mà thông tin về hai đứa trẻ thì không có ghi.
Lâm Trạch Dương tức tốc chạy ra khỏi nhà.
Lâm phu nhân nhìn bóng lưng vội vã rời đi kia, bà đoán anh đi tìm con dâu và cháu cho mình thì vui mừng ở đằng sau hét lớn nói.
- Này! Nhất định phải mang cả ba về cho mẹ đó! …
Lâm lão gia nhìn lão bà của mình lúc nãy còn khóc lóc tỉ tê mà thoắt cái đã thay đổi sắc mặt, nói quay liền quay khiến cho khóe môi ông giật giật vài cái.
Lâm phụ nhân quay lại thấy ông nhìn bà với vẻ mặt kì lạ, bà vui vẻ nói.
- Ông nhìn tôi làm cái gì! Không làm thế ông có cháu để bế sao? Hừm! Đúng là ông già rồi!