Từ đêm hôm đó, trong lòng Lâm Trạch Dương và cô đều rối bời nên cả hai đều không biết phải đối xử với nhau như thế nào. Hai tháng sau đó, hai người lại trở về như trước, anh lạnh lùng, cô lạnh nhạt, tiếp tục trở về thành hai người cuồng công việc.
Vẫn tưởng mọi chuyện cứ thế trôi qua cho đến một ngày, Tạ Tú Linh trở về, giông bão bắt đầu từ đây, cũng là bước ngoặc trong tình cảm của hai người.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, Uyển Tình vẫn đang ngập đầu trong công việc, chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới.
Trong khi đó một chiếc xe sang trọng dừng trước cửa lớn Lâm thị, bước từ trên xe xuống là một người phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp, một vẻ đẹp mê mẩn lòng người, trên mặt đeo một chiếc kính đen rõ to.
Người phụ nữ bước những bước chân uyển chuyển đầy kiêu ngạo đi vào sảnh chính, nhưng không dừng bước ở bộ phận tiếp nhận khách hàng mà trực tiếp đi thẳng vào thang máy.
Hơn nữa còn là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, thường ngày thang máy đó chỉ có anh và hai vị thư kí của mình là Tiểu Bạch và Uyển Tình vậy mà hôm nay lại có người dám nghênh ngang đi vào.
Một nữ nhân viên tiếp tân thấy vậy định bước lên ngăn cản. Nhưng vừa chỉ mới kịp nói “xin lỗi, cô…” thì đã bị đồng nghiệp bên cạnh kéo lại, nhéo mạnh vào tay cô.
Cô ấy bị đau kêu lên, tức giận quay sang người vừa kéo mình khó chịu nói.
Cô làm gì vậy? Đau đó!
Cô ấy nhỏ giọng nói:
Cô muốn chết à? Không nhận ra đó là Tạ Tú Linh – đại tiểu thư của Tạ gia, trước kia là vị hôn thê của tổng giám đốc đó. Ai dám ngăn cản cô ấy chứ.
Cô nhân viên nghe nói vậy thì mới nhớ ra, nghĩ lại quả thật người kia có chút giống với người phụ nữ đó. Cô ta thầm may mắn vừa rồi mình còn chưa kịp nói “xin lỗi, cô không thể đi thang máy này” thì đã được người bên cạnh kéo lại. Cô nghĩ dù họ đã hủy hôn nhưng không có nghĩa là người khác có thể tùy tiện coi thường.
Mấy tháng trước tin tức hủy hôn giữa hai nhà đã gây ra chấn động không nhỏ. Tuy không rõ lí do là gì nhưng họ có thể thấy thái độ của tổng giám đốc nhà họ với vị hôn thê này cũng không dữ dằn như cách mà anh đối xử với nhân viên khi họ mắc sai lầm. Đối với việc cô ta làm đều mắt không thấy, tai không nghe, tâm không động.
Chuyện hủy hôn đã qua một thời gian, họ nghe nói sau đó vị đại tiểu thư này nhận được lời mời đóng phim gì đó ở Mỹ, có lẽ sẽ mất thời gian dài không về nước. Hôm nay xuất hiện ở đây làm họ bàn tán xôn xao.
Ấy ấy… tôi không lầm chứ, hôn thê cũ của tổng giám đốc kìa.
Ừ ừ, tôi cũng thấy. Sao cô ta lại ở đây chứ?
Hêy, người phụ nữ xinh đẹp kia là ai vậy? Cô… cô ta đi thang máy dành riêng cho Lâm tổng kìa, không ai cản lại à.
Hừ. Cô điên sao! Cô mới làm nên có điều không biết, cô ta chính là vị hôn thê cũ của Lâm tổng đó. Tên nào não có vấn đề mới đi cản lại.
Người nhân viên đó không hiểu hỏi tiếp:
Nếu đã là người cũ rồi vậy sao còn đến nữa. Hả… không lẽ hai người họ làm lành rồi?
Cô ta thốt lên kinh ngạc.
Một người đàn ông than vãn:
Vậy thì chúng ta khó sống rồi!
…
Trước kia cô ta ỷ mình có chỗ dựa là anh mà kiêu căng hống hách không coi nhân viên trong tập đoàn ra gì, nên có rất ít người ưa nổi cô ta.
Bây giờ Tạ Tú Linh tự dưng xuất hiện ở đây, bộ dáng vẫn còn rất kiêu ngạo giống như mình là nữ chủ nhân Lâm thị vậy, làm mọi người không khỏi chán ghét thêm.
Lúc trước khi nghe tin tổng giám đốc hủy hôn họ còn rất vui mừng. Thường ngày chịu đựng sự lạnh lẽo như Nam cực của anh thôi cũng đủ rồi, nếu lại còn phải tiếp tục chịu đựng cả cô ta thì không biết còn sống nổi không.
Tạ Tú Linh tuy là minh tinh nổi tiếng, còn là ảnh hậu nhiều năm như vậy không phải hoàn toàn dựa vào thực lực mà còn do có Tạ thị chống lưng lại thêm vị trí phu nhân tổng tài Lâm thị mới được như ngày hôm nay.
Thế giới này chính là tàn nhẫn như vậy kẻ có tiền mới chính là người thắng, vậy nên cô ta không cần kiêng rè bất cứ điều gì.
Tạ Tú Linh có thể cảm nhận được ánh mắt kì lạ cùng tò mò của nhân viên nhưng cô ta vẫn không để họ vào mắt, bước vào thang máy nhấn chọn tầng cao nhất lên văn phòng tổng giám đốc.
Uyển Tình đi theo sau lưng anh chuẩn bị vào họp thì lúc này cửa thang máy mở ra một bóng người quen thuộc xuất hiện. Lâm Trạch Dương có hơi bất ngờ khi thấy Tạ Tú Linh xuất hiện ở đây, trong lòng nổi lên nghi hoặc “Không phải cô ta đi Mỹ rồi sao?”
Uyển Tình đang đi sau anh đột nhiên đứng lại theo quán tính mặt cô đập vào tấm lưng rắn chắc của người đi trước, cô bị đau lấy tay xoa xoa cái mũi của mình thấp giọng lẩm bẩm.
Ui da! Gì mà cứng vậy? Cái mũi của tui… suýt thì gãy rồi.
Cô đưa mắt theo ánh nhìn của anh, cả cơ thể phút chốc trở nên cứng nhắc. Cô ấy đã trở về, người đã từng là vị hôn thê của anh đã trở về.
Trong lúc anh và cô còn đang đứng yên vì bất ngờ thì Tạ Tú Linh nhìn thấy anh liền chạy đến định ôm anh nhưng Lâm Trạch Dương lại đối xử với cô ta y hệt như Y Thanh Dao, anh chán ghét, lạnh lùng tránh khỏi người cô ta.
Tạ Tú Linh không ngờ anh sẽ như vậy, cô ta mất đà ôm chầm lấy Uyển Tình đang đứng sau anh. Mọi chuyện quá bất ngờ cô không kịp phản ứng bị một lực mạnh lao đến đẩy cô lùi về phía sau. Nhưng cũng may cho cô tập taekwondo nên không bị ngã xuống.
Tạ Tú Linh bị anh tránh đi ôm phải Uyển Tình, cô ta tức giận đẩy cô ra, lần này cô không kịp phòng bị nên suýt ngã. Lâm Trạch Dương thấy vậy đã nhanh tay đỡ lấy cô, anh nhíu mày không vui, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tạ Tú Linh.
Cô ta nhận được ánh mắt của anh thì biết anh đang tức giận nhưng cô ta không hiểu anh có gì mà tức giận. Trước đây cô ta có thể tùy hứng làm bất cứ điều gì anh cũng không quan tâm nhưng giờ anh lại vì một thư kí nhỏ bé tức giận với mình.
Với giác quan nhạy cảm của một người phụ nữ cô ta nhận ra thái độ của anh với Uyển Tình đã thay đổi, cô ta cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần.
Lâm Trạch Dương không định ở đây mất thời gian với cô ta, anh còn có cuộc họp quan trọng. Mắt thấy anh định đi cô ta vội kéo lấy tay anh, cất giọng nói nhẹ nhàng.
Dương, em có chuyện muốn nói với anh.
Anh thấy mình không có gì để nói nhưng cô ta cố chấp bám mãi không buông. Cuối cùng anh thỏa hiệp muốn xem cô ta nói gì, kết thúc mọi chuyện giữa hai người.
Anh quay trở lại phòng, Tạ Tú Linh cũng đi theo, chỉ còn lại một mình Uyển Tình đứng đó. Tuy cô đã quyết từ bỏ anh nhưng khi thấy anh vì cô ấy mà bỏ lại cuộc họp, trước đây anh chưa từng như vậy, đáy lòng vẫn khó tránh cảm giác nhói đau. Quả thật tình càng sâu càng khó buông.