Anh biết người này, anh ta chính là bác sĩ điều trị mắt cho Lạc Hiểu Nhã trong suốt ba năm qua.
Nhìn cách anh ta nói chuyện thân thiết với Lạc Hiểu Nhã, Hoắc Tùng Quân là đàn ông, đương nhiên anh có thể nhìn thấu thái độ anh ta đối với Lạc Hiểu Nhã không đơn giản. Anh lập tức nổi giận.
“Lạc Hiểu Nhã!” Hoắc Tùng Quân gọi cô, vừa định bước qua để cắt ngang hai người thì điện thoại trong túi anh vang lên.
Anh hơi dừng bước, là mẹ Hoắc gọi đến, tiếng chuông cứ miệt mài reo mãi.
Hoắc Tùng Quân bắt máy: “Alo mẹ ạ, có chuyện gì không?”
Đầu dây bên kia vọng tới giọng nói lo lắng của mẹ Hoắc: “Tùng Quân, con về nhanh lên, Bích Hà ngất xỉu rồi…”
Hoắc Tùng Quân nhíu chặt mày, anh nhìn theo hướng của Lạc Hiểu Nhã, bên tai là tiếng mẹ Hoắc không ngừng thúc giục, anh chỉ có thể để Lạc Hiểu Nhã sang một bên và chạy về từ con đường anh vừa tới.
Bên cạnh Lạc Hiểu Nhã có người, chắc cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Lạc Hiểu Nhã loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Hoắc Tùng Quân, hàng mi thật dài khẽ run lên. Cô kéo tay áo của Lâm Tùng Châu, thanh âm mang theo chút mong đợi: “Là Hoắc Tùng Quân tới phải không? Tôi nghe thấy giọng của anh ấy!”
Lâm Tùng Châu nhìn bóng lưng gấp gáp của Hoắc Tùng Quân, anh ta rướn lên nụ cười lạnh lùng: “Không phải đâu, chỉ là tiếng gió thôi, em nghe nhầm rồi.”
Câu nói vừa dứt, nét chờ mong trên mặt của Lạc Hiểu Nhã thoáng chốc biến mất.
Cô cười bất đắc dĩ, cắn chặt môi dưới. Trong mắt, trong lòng anh đều là An Bích Hà, sao anh có thể chạy đến tìm cô?
“Em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi.”
Lâm Tùng Châu xách vali của Lạc Hiểu Nhã bỏ vào trong cốp sau, anh kéo cô ngồi lên ghế lái phụ, sau đó giúp cô thắt dây an toàn.
Lạc Hiểu Nhã hơi do dự một chút rồi nói ra tên tiểu khu.
Lâm Tùng Châu khởi động xe đưa cô tới trước cửa tiểu khu, một tay anh kéo vali tay còn lại đỡ Lạc Hiểu Nhã: “Em ở tòa nhà nào? Anh đưa em lên.”
“Không cần đâu!” Lạc Hiểu Nhã lắc đầu: “Tôi tự lên được, chắc anh còn nhiều việc ở bệnh viện nhỉ, đã làm trễ nhiều thời gian của anh.”
“Em thực sự có thể chứ?” Lâm Diêc Nhiên lo lắng hỏi.
Lạc Hiểu Nhã kéo vali, gật đầu thật mạnh với anh ta: “Ừm, được mà.”
Lâm Tùng Châu thấy cô khăng khăng như vậy, đưa mắt dõi theo cô kéo vali đi vào tiểu khu.
Khi đến nơi, Lạc Hiểu Nhã đứng ngoài cửa hít sâu một hơi.
“Ai đó?” Bên trong vọng ra giọng nữ dịu dàng.
Xa cách ba năm, khi nghe lại giọng nói quen thuộc này, cổ họng của Lạc Hiểu Nhã giống như bị nghẹn, chóp mũi cay cay, hồi lâu sau cô vẫn chưa nói được lời nào.
Cửa mở ra, người bên trong thấy người tới là Hiểu Nhã, bà ấy hơi sửng sốt.
Lạc Hiểu Nhã run rẩy gọi một tiếng: “Mẹ ơi…”
Giọng nói cất lên như thể vừa nhấn vào nút bí mật, mẹ Bach nhanh chóng lấy lại tinh thần. Ánh mắt bà ấy đỏ ngầu đẩy cô một cái giống như phát điên: “Mày tới đây làm gì? Mày cút cho tao, mày cút đi! Tao không muốn gặp mặt mày!”
Lạc Hiểu Nhã bị đẩy ngã xuống đất, đầu cô nặng nề đập lên sàn nhà khiến đầu óc cô hơi choáng váng.
Nhưng cô không cảm thấy tức giận, cô vịn vali đứng lên, nhìn theo vị trí của mẹ Lạc, cô dè dặt an ủi bà: “Mẹ ơi, thôi nào, mẹ đừng kích động, con lập tức đi ngay, con đi ngay đây!”
Ba năm trước, khi hay tin bố cô qua đời, mẹ cô chịu cú sốc lớn khiến bà ấy mắc chứng bệnh khó kiểm soát cảm xúc. Hằng ngày, bà ấy giống như người bình thường, chỉ cần gặp cô, bà ấy sẽ phát bệnh.
Lạc Hiểu Nhã biết trong lòng mẹ cô rất đau khổ, rất buồn bã không có chỗ phát tiết. Vì sợ kích thích bà ấy, Lạc Hiểu Nhã cố kiềm chế nỗi nhớ, ba năm qua cô không dám đến thăm bà. Mỗi lần Hoắc Tùng Quân gọi điện, cô chỉ có thể tham lam đứng kế bên để nghe giọng nói của bà.