Cô ta đi rồi, Lạc Hiểu Nhã ngược lại cảm thấy mơ hồ.?! Chỉ có như vậy?
Cô cho rằng An Bích Hà thực sự sẽ kết hợp với Chung Khánh Ngọc đánh cô, kết quả là cô ta chẳng làm gì cả.
Lạc Hiểu Nhã băn khoăn trở lại sảnh yến tiệc, Lâm Bách Châu thấy cô quay lại mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi anh thấy An Bích Hà và Chung Khánh Ngọc đến phòng vệ sinh, cô ta không có làm khó em chứ, có ra tay với em không?”.
“Không có!” Lạc Hiểu Nhã thành thật nói.
Lâm Bách Châu nhìn cô quả thật là không có vết thương, lúc này mới tin: “Thật là kỳ lạ, vừa rồi anh mới nhìn thấy bộ dạng hung hăng của bọn họ, còn tưởng rằng bọn họ vì chuyện lúc nãy mà trả thù em”.
Lạc Hiểu Nhã nhíu mày, không lẽ bọn họ còn có thủ đoạn nào nữa sao?
Trong suốt yến tiệc, cô luôn chuẩn bị tinh thần hết sức cảnh giác, phòng bị hai người này, kết quả là bọn họ vẫn không có bất kì động tĩnh nào.
Nhưng lại có một người đàn ông lạ, lúc Lâm Bách Châu vừa rời đi liền tìm đến cô.
Tướng mạo người đàn ông này mặc dù không phải là đặc biệt xuất sắc nhưng cũng xem là đẹp trai, trên người anh ta dường như thoang thoảng có mùi thuốc bắc.
Anh ta cười rồi tự giới thiệu bản thân trưc vẻ mặt nghi ngờ của Lạc Hiểu Nhã: “Tôi là người thừa kế của nhà họ Ngô, Ngô Thanh Vũ, nhà họ Ngô của chúng tôi là trung y thế gia”
Lạc Hiểu Nhã chợt hiểu ra liền gật đầu: “Cho hỏi anh tìm tôi có việc gì?”.
Cô chưa từng gặp qua người đàn ông này, nhìn dáng vẻ của anh ta cũng không giống như là đến để bắt chuyện, điều này quả thực rất lạ.
Trong mắt Ngô Thanh Vũ thoáng hiện lên một tia u ám, anh ta cười với cô rồi nói: “Nghe nói cô là vợ cũ của Hoắc Tùng Quân?”.
Lời này vừa nói ra, Lạc Hiểu Nhã cau mày, trong lòng không khỏi cảm thấy không được thoải mái. Đặc biệt là thần sắc kỳ lạ của anh ta hoàn toàn không phù hợp với tướng mạo anh tuấn và nho nhã kia, khiến cho người khác có một loại cảm giác xa cách.
“Xin lỗi, tôi không muốn nói điều này!”. Lạc Hiểu Nhã trực tiếp từ chối, không muốn nói chuyện cùng với người đàn ông kỳ lạ này.
Lúc cô vừa xoay người, Ngô Thanh Vũ cúi thấp đầu, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trongn đáy mắt là sự âm lãnh. Anh ta rất nhanh thu lại vẻ mặt sau đó sải bước đi đến ngăn cô lại: “Chờ đã!”.
Lạc Hiểu Nhã bất mãn nhìn anh ta: “Anh đang làm gì vậy?”
“Cô Lạc, cô nghe tôi nói xong trước đã” Ngô Thanh Vũ lộ ra nụ cười mà anh ta cho là đẹp nhất: “Gia đình chúng tôi và nhà họ Hoắc có một vài quan hệ cạnh tranh, thủ đoạn của Hoắc Tùng Quân vô cùng tàn nhẫn, thường xuyên chèn ép công việc kinh doanh của nhà chúng tôi. Tôi và cô giống nhau, đều rất ghét anh ta”.
Lạc Hiểu Nhã quay đầu lại, lông mày giãn ra: “Vậy thì sao…”
Ngô Thanh Vũ thấy cô chủ động hỏi trong nhất thời liền nở nụ cười: “Dù sao thì biết người biết ta trăm trận trăm thắng, vì vậy tôi đã cố ý điều tra một vài tư liệu và biết được cô với anh ta đã từng kết hôn ba năm. Nhưng do anh ta đã phụ lòng cô, lừa cô ba năm, vì để cứu An Bích Hà mà đã lợi dụng tình cảm của cô”.
“Sau khi tôi biết những điều này liền vì cô mà cảm thấy vô cùng không đáng. Hoắc Tùng Quân thật quá đáng, tình cảm của con gái trân quý và đẹp đẽ như vậy, vậy mà anh ta lại có thể vứt đi, coi như một chiếc giày rách nát mà chà đạp lên. Loại đàn ông này thật sự là quá cặn bã”
Ngô Thành Vũ lòng đầy căm phẫn, dường như người bị lừa đổi tình cảm là anh ta vậy.
Lạc Hiểu Nhã rũ mắt xuống, nhìn từ góc độ này của anh ta thì biểu cảm hiu quạnh giống như là đang hết sức đau lòng.
Ngô Thanh Vũ lộ ra nụ cười như đã đạt được mục đích, nghe nói rằng khi phụ nữ nhắc đến người yêu cũ cặn bã trước đây đều sẽ hận không thể để anh ta chết đi..
Hoắc Tùng Quân lợi dụng Lạc Hiểu Nhã ba năm, lừa dối cô ba năm, cô nhất định hận Hoắc Tùng Quân đến chết. Vừa rồi cô vào sảnh yến tiệc, một màn Hoắc Tùng Quân thất lễ kéo cô ôm vào trong lòng anh ta đã nhìn thấy rồi.
Hoắc Tùng Quân vẫn còn cảm tình đối với cô, dường như còn rất sâu đậm. Chỉ cần lợi dụng Lạc Hiểu Nhã một cách hợp lí nhất định có thể giáng một đòn đả kích rất lớn đối với anh ta.
“Anh muốn tôi làm gì?” Lạc Hiểu Nhã ngẩng đầu lên, bỗng nhiên hỏi.