Con gái của Tôn Phùng ốm yếu quanh năm, cộng với cơ địa dị ứng nghiêm trọng nên đã dẫn đến việc tử vong.
An Bích Hà phải chịu trách nhiệm về việc này nhưng bởi vì có nhiều tai nạn hơn trong sự cố này, nó cũng không gây ra vấn đề trên diện rộng và cửa hàng cũng đã nhanh chóng đóng cửa.
Cuối cùng, dưới sự bàn bạc của ông cụ, cô ta chỉ bị kết án hai năm tù.
An Bích Hà bị bắt giữ, cô ta không hề chống cự, cô ta chỉ không ngừng khóc lóc, hoảng loạn và sợ hãi.
Sau đó, sau khi được phép vào trại giam, Ngô Thành Nam đã đến thăm cô ta thì thấy mái tóc dài của cô ta đã bị cắt và khuôn mặt cũng tái nhợt.
Sau khi nhìn thấy Ngô Thành Nam, cô ta cuống cuồng.
chạy lên, cầu xin anh ta cứu cô ta ra ngoài, khóc rất thảm thiết.
“Những người trong này đều bắt nạt và chơi xấu em. Em không thể ăn ngon ngủ yên. Ngày nào trong lòng cũng rất run sợ. Ở đây hai năm chắc em chết m Giọng cô ta đau khổ và có chút khàn khàn, Ngô Thành Nam không đành lòng nhìn cô ta như thế này, trong lòng anh ta tuy rằng hơi thích An Bích Hà nhưng quyền lợi của anh ta mới quan trọng hơn.
Anh ta xoa dịu: “Anh sẽ tìm cách giúp em bớt chịu khổ. Hai năm sau em ra tù, anh sẽ được vào lại nhà họ Ngô. Sau khi nắm quyền, anh sẽ đối tốt với em”
Sau khi An Bích Hà nghe những lời này, cuối cùng cũng ngừng khóc, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, khi nhìn về phía Ngô Thành Nam, ánh mắt cô ta tràn đầy lưu luyến.
Cô ta quá sợ hãi nên không nhận ra Ngô Thành Nam nói rằng anh ta sẽ đối tốt với cô ta nhưng lại không hứa sẽ cho cô ta lên vị trí nào.
Ngô Thành Nam bước ra khỏi trại giam với sắc mặt u ám, ánh mắt hoảng sợ và lưu luyến của An Bích Hà khi bị quản ngục bắt đi khiến tâm trí anh ta trở nên khá phức tạp.
Dù không muốn thừa nhận nhưng anh ta quả thực có chút tàn nhẫn và máu lạnh hơn người thường.
Mặc dù bao năm nay ông cụ đối với anh ta rất tốt, bảo vệ và nuôi anh ta lớn lên nhưng anh ta đã không còn một chút tình cảm nào đối với ông cụ.
Chỉ có An Bích Hà này, bất kể là tính khí thế nào, đều khiến anh ta cảm thấy hài lòng.
Ngô Thành Nam vừa nghĩ vừa ra khỏi cửa của trại giam, kết quả là vừa mới ra khỏi đó anh ta nhìn thấy một đôi nam nữ đứng trước mặt.
Đó là Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An.
Hoắc Tùng Quân mặc một u phục màu đen thẳng tắp, khuôn mặt như lót ngọc, đẹp trai và cao ráo, nhìn anh hệt như một cây thanh tùng. Nhưng ánh mắt vô cùng kiêu ngạo và lãnh đạm, giống như tất cả mọi thứ trên thế giới đều không thể lọt vào mắt anh.
Bạch Hoài An mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp cùng với chân váy ngắn màu tím khói, phong cách dịu dàng đi đôi với gương mặt thanh tú và làn da trắng sáng quả thật rất đẹp.
Hai người vô cùng đẹp, đứng cùng nhau làm cho sự u ám trước cửa trại giam như biến mất đi.
Đặc biệt là Ngô Thành Nam cả người nhếch nhác, tay thì cầm nạng, ngũ quan anh ta cũng không tệ. Trước đây anh ta là một người rất hiền lành, là một cậu ấm khiêm tốn nhún nhường. Nhưng bây giờ vẻ hiền lành đó cũng không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt sầu muộn, cả người thì trông có vẻ ảm đạm.
Đứng trước mặt hai người thì cũng như đứng dưới bóng mờ của ánh mặt trời, thật xấu hổ.
“Anh Ngô, thật trùng hợp.” Hoắc Tùng Quân giơ tay lên chào hỏi và tay kia vòng qua eo của Bạch Hoài An.
Vẻ mặt cực kỳ khinh thường này khiến trong lòng Ngô.
Thành Nam nổi lên cơn tức giận, anh ta cắn chặt răng, thật lâu mới để cho cảm xúc của mình trâm xuống.
“Tại sao anh Hoắc lại tới một nơi như vậy?” Ngô Thành Nam chế nhạo: “Tôi không nhớ là có người thân nào của anh bị nhốt ở đây”
Hoắc Tùng Quân nhếch môi cười: “Tôi đúng thật sự là không có người thân nào ở đây. Nhà họ Hoắc chúng tôi từ trước đến nay đều tuân thủ pháp luật, không bao giờ phạm pháp. Không giống như anh… Ôi, tôi nói sai rồi. Đó là người yêu nhỏ của anh, bố và con gái đều cùng phạm tội.”
Gương mặt Ngô Thành Nam lập tức trở nên giận dữ.
“Làm sao, tôi nói sai sao? Lần này anh đến đây gặp An Bích Hà đúng không? Hay là anh đến thăm mấy tên đàn em vô dụng kia”
Lời nói của Hoắc Tùng Quân đầy châm chọc.
Mặc dù người của Ngô Thành Nam không khai anh ta ra, nhưng họ cũng bị kết án vì tội cưỡng bức uy hiếp.