Tôn Phùng nói sự thật, nhật ký của con gái thực sự thường viết về biển, nói muốn nhìn thấy biển. Bây giờ cuối cùng có thể đi như mong muốn.
Rốt cuộc mấy tên đàn em của Ngô Thành Nam cũng suy sụp tỉnh thần cúi đầu.
Cặp vợ chồng này không sợ chết, cũng không tham lam, nhược điểm gì cũng không có, nhược điểm duy nhất chính là tro cốt của con gái bọn họ. Bây giờ, ngay cả nhược điểm duy nhất này cũng không còn.
Cho dù sau này Ngô Thành Nam có phái nhiều người tới đây, cũng không có khả năng khiến bọn họ cúi đầu.
Triệu Khôi Vĩ lấy lại những chứng cứ trong tay những người đó đưa cho Tôn Phùng, nhìn khuôn mặt dứt khoát của ông ấy, đột nhiên mở miệng nói: “Nếu chúng tôi không đến kịp, để bọn họ lấy đi chứng cứ thì ông sẽ phải làm sao?”
Tôn Phùng nghe anh ấy nói như vậy, khẽ cười một chút: “Làm sao chúng tôi có thể chỉ có một bằng chứng, đây chỉ là bản sao thôi. Chúng tôi định chờ chúng rời đi, trước hết sẽ lấy lại tro cốt của con gái, sau đó báo án, về phần bọn họ uy hiếp đe dọa…”
Ông ấy nói, đôi mắt lạnh hơn: “Chúng tôi không quan tâm, không có gì ngoài cái chết. Nếu chúng tôi thỏa hiệp, sau này sẽ không còn mặt mũi để gặp con gái tôi.”
Triệu Khôi Vĩ bị chinh phục đến mức sửng sốt một chút, cũng bị tình yêu dành cho con gái của bọn họ trấn áp.
Anh ấy thật sự chưa từng cảm nhận được loại tình cảm mãnh liệt như thế này, nhìn xung quanh căn nhà vừa nhỏ vừa cũ này, khắp mọi nơi bên trong đều là dấu vết của đứa trẻ, có thể thấy được sự ấm áp.
Cặp bố mẹ này nhất định rất yêu thương con gái của họ, mới không sợ hãi như vậy, liều lĩnh đối đầu với quyền lực, muốn đòi lại một công bằng cho con gái của họ.
Triệu Khôi Vĩ giúp cặp vợ chồng này đưa đàn em của Ngô Thành Nam đến cục cảnh sát.
Đoàn người này quả thật đã gây ra chấn động cho cục cảnh sát, chuyện nhà họ An lần trước còn chưa qua, lần này còn liên quan đến chuyện An Bích Hà.
Vợ chồng Tôn Phùng đưa tất cả chứng cứ lên, cũng nói mấy người này là do Ngô Thành Nam và An Bích Hà sai khiến.
Quả nhiên cũng giống như Triệu Khôi Vĩ nghĩ, sau khi đến cục cảnh sát những người đó lại không chịu nhận, miệng luôn nói không biết Ngô Thành Nam.
Sau đó cảnh sát liên lạc với nhà họ Ngô, đương nhiên liên lạc với ông cụ Ngô.
Ông cụ gần đây An Bích Hà có qua lại với Ngô Thành Nam, nhưng lại không ngăn cản, bởi vì chân Ngô Thành Nam bị thương nên tâm trạng u sầu, cảm xúc không tốt.
Ông ta nghĩ có An Bích Hà làm bạn, có lẽ sẽ khiến trong lòng Ngô Thành Nam thoải mái, tốt hơn một chút.
Nhưng ông ta không ngờ Ngô Thành Nam lại vì An Bích Hà mà qua lại với kẻ xấu, không hề giống với Ngô Thành Nam suy nghĩ cẩn thận trước đây.
Ông cụ Ngô đương nhiên không thừa nhận những người này là người nhà họ Ngô. Sau khi cúp điện thoại, lập tức lái xe đi tìm Ngô Thành Nam, đồng thời phân phó người nhà họ Ngô đến cục cảnh sát, nhìn chằm chằm đám người kia, ám chỉ cho bọn chúng, phòng trường hợp bọn chúng nói ra điều không nên nói ảnh hưởng đến Ngô Thành Nam.
Tới biệt thự ở vùng ngoại ô.
Ông cụ Ngô tức giận xông vào, một đường thông suốt đi thẳng vào phòng khách thì thấy An Bích Hà tựa vào trong ngực Ngô Thành Nam, cho anh ta ăn nho. Hai người vui đùa, không biết bên ngoài đã nghiêng trời lệch đất.
Lúc ông cụ tức giận xông vào, cánh cửa bị đẩy ra, phát ra tiếng động lớn khiến An Bích Hà bị dọa giật mình, mạnh mế đứng dậy từ trên người Ngô Thành Nam.
Ngô Thành Nam nhìn thấy là ông cụ tới đây, cũng vội vàng ngồi thẳng người, chống nạng đứng lên.
Ông cụ Ngô nhìn dáng vẻ khó khăn của anh ta, sự tức giận trong mắt giảm xuống một chút, khoát tay với anh ta: “Ngồi xuống đi”
Ánh mắt Ngô Thành Nam lặng lẽ nhìn ông cụ, thấy đáy mắt ông ta bớt tức giận, tâm trạng buông lỏng một chút.
Vừa rồi anh ta cố ý làm ra động tác để ông cụ đồng tình, quả nhiên có tác dụng.
“Ông nội, đã xảy ra chuyện gì thế, nhìn qua trông ông có vẻ tức giận.”
Ông cụ nghe anh ta cẩn thận hỏi, hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Chẳng phải chuyện tốt do mày gây ra sao?”
Ông ta nói rồi ngước mắt lên liếc mắt nhìn An Bích Hà.
Thấy cô ta cúi đầu, nơm nớp lo sợ đứng sau lưng Ngô Thành Nam, trên mặt càng hiện vẻ châm chọc.
“Mày vì người phụ nữ này mà đi học theo kẻ xấu sao, mày sợ Ngô Đạt chưa đủ phiền à!”