Lúc này Lạc Hiểu Nhã mới nhớ tới thời gian, cô nhanh chóng nhìn đồng hồ trên tay mình sau đó cầm túi ở cửa chạy ra ngoài: “Không kịp ăn sáng nữa rồi, anh mau đưa em đến chỗ làm việc đi”
Hoäc Tùng Quân vẫn không nhúc nhích, anh ôm đầu nhìn cô: “Không cần lo lắng như vậy, sáng nay anh đã gọi điện cho Cách Lệ Tâm rồi, em có thể đến muộn một chút.”
Lạc Hiểu Nhã dừng một chút: “Sao anh lại có số điện thoại của cô ta?”
“Có gì lạ đâu?” Hoắc Tùng Quân nhún vai nói.
“Sau khi kết thúc trận đấu trước, anh đã xin số điện thoại của cô ta. Nếu em hợp tác với cô ta thì tất nhiên anh phải lấy thông tin liên lạc của cô ta, nếu có chuyện gì thì cũng tiện liên lạc hơn”
Anh cũng có số điện thoại của Trân Thanh Minh. À quên chưa nói, số của Sở Minh Nguyệt cũng là nhờ Châu Hữu Thiên mà có được.
Anh phải biết tất cả thông tin của những người hay những thứ liên quan đến Hiểu Nhã thì mới có thể an tâm được. Nhưng loại chuyện như thế này, anh không cần phải cho cô biết để tránh một số hiểu lầm.
Lạc Hiểu Nhã không khỏi lo lắng và lẩm bẩm nói: “Sao anh không nói sớm, anh làm cho em lo lắng đấy” . ngôn tình hoàn
Cô ngồi vào bàn, nhìn thấy bữa sáng phong phú trước mặt thì bụng không kìm được kêu lên một tiếng.
Tối hôm qua cô không ăn cơm, lại còn tiêu hao rất nhiều năng lượng, cô sớm đã đói đến mức ngực dính vào lưng rồi.
“Bữa sáng hôm nay là sự kết hợp giữa các món ăn Hàn Nguyệt và phương Tây. Em có thể ăn bất kì món nào mình muốn” Hoäc Tùng Quân ân cần bưng cháo và chờ cô ăn, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều. Khi nhìn thấy cô ăn khóe miệng anh không kìm được mà nở ra một nụ cười mãn nguyện.
Lạc Hiểu Nhã nuốt xuống miếng cháo cuối cùng trong miệng thì cũng là lúc Hoắc Tùng Quân lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô, sau đó anh bắt đầu dọn dẹp đồ ăn.
Lạc Hiểu Nhã cũng không thể ngồi yên, cô bưng bát đi theo anh vào bếp và nói: “Để em dọn cho, anh đã làm bữa sáng cho em rồi”
Hoäc Tùng Quân cầm lấy đồ trong tay cô, đặt lòng bàn tay lên vai cô rồi đẩy cô ra khỏi phòng bếp: “Một ít bát đĩa như thế này thì không cần em phải động tay vào, để đấy anh dọn cho.
Em ra kia chờ một lát, anh dọn xong sẽ đưa em đi làm”
Lạc Hiểu Nhã bị đẩy ra khỏi phòng bếp thì có chút bối rối, đến khi cô kịp phản ứng lại nhìn vào trong phòng bếp thì đã thấy Hoắc Tùng Quân đang cẩn thận rửa bát, các động tác của anh vô cùng thành thạo và dứt khoát.
Trong lòng có đột nhiên hiện ra bốn chữ “năm tháng tĩnh lặng”.
Khi bố và mẹ cô ở nhà, bố cũng sẽ rửa bát. Bố nói rằng mẹ cô sức khỏe không tốt nên không thể chạm vào nước lạnh.
Nước rửa chén không tốt cho da tay, Lạc Hiểu Nhã lại là người hay cầm cọ vẽ nên cô không được phép rửa bát.
Hàng chục năm như vậy, chỉ cần bố ở nhà thì công việc.
rửa bát sẽ không đến lượt cô và mẹ. Bố đã cưng chiều mẹ con cô nhiều năm như vậy, bây giờ bố đã mất rồi, nhưng vẫn có người tình nguyện cưng chiều cô.
Lạc Hiểu Nhã nghĩ đến điều này thì trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô đi tới phía sau Hoắc Tùng Quân và nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, xoa xoa gò má trắng nõn trên tấm lưng rộng lớn của anh.
“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Tùng Quân nhẹ giọng hỏi, âm thanh mang theo ý cười, anh rất thích bộ dạng làm nũng của cô.
Lạc Hiểu Nhã thì thào nói: “Hoắc Tùng Quân, anh thật tốt”
Hoắc Tùng Quân dừng lại, nụ cười trên khóe miệng anh càng dịu dàng hơn, anh chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói của Lạc Hiểu Nhã từ phía sau truyền đến: “Chúng ta mua một cái máy rửa bát đi”
“Hả?” Hoắc Tùng Quân sững sờ, sao cô có thể nhảy đề tài nhanh như vậy chứ, một lúc sau anh cũng chưa có phản ứng lại.