Mấy người phụ nữ này vốn muốn đòi lấy một sự công bằng, nếu như An Bích Hà nhận lỗi một cách tử tế, bọn họ cũng chẳng phải loại người càn quấy, nhưng mà cô ta lại kiêu ngạo ném tiền vào mặt bọn họ như thế, điều này đã xúc phạm đến bọn họ rồi.
Các khách hàng nữ càng không chịu buông tha cho cô ta, hai người tóm lấy An Bích Hà là hai người có tính khí thô bạo.
nhất, trực tiếp giơ tay lên nắm lấy tóc cô ta giật mạnh.
An Bích Hà cảm thấy da đầu đau buốt, mấy sợi tóc bị giật đứt rơi xuống đất.
Ánh mắt cô ta trừng lớn lên mang theo tia sợ hãi, lúc trước bị Chung Khánh Ngọc và Lưu Lệ Viên hại suýt chút nữa biến thành thành kẻ hói. Cô ta coi tóc mình như bảo bối, trân trọng vô cùng, không ngờ mấy người phụ nữ này lại không nói một lời mà cứ thế giày xéo tóc của cô ta.
An Bích Hà vội bảo vệ tóc của mình, bắt đầu động tay động chân với mấy người phụ nữ đó, vừa đánh vừa hét lên gọi cửa hàng trưởng và nhân viên cửa hàng đến giúp đỡ.
Nhân viên cửa hàng đứng ở một bên ngây người ra như: phỗng, lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại, nhao nhao lên gia nhập vào chiến trường.
Ngô Thiên Lan với quần chúng đứng ở một bên nhìn bọn họ mặc kệ hình tượng mà xông vào đánh nhau, cũng ngây ngẩn cả người.
Bà ta không ngờ bản thân còn chưa ra tay, tình hình trong cửa hàng đã biến thành cái dạng này rồi.
An Bích Hà kia tóm lấy tay một khách hàng, vẻ mặt dữ tợn, đầu tóc bù xù, nào có một chút phong thái của một cô chủ lá ngọc cành vàng.
Trong lòng Ngô Thiên Lan càng ngày càng thấy mỉa mai, đột nhiên cảm thấy được động tĩnh phía sau đám người nên liếc về phía sau nhìn một cái, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Trần Bách Nhã đưa người đến rồi!
Bên tai An Bích Hà tràn ngập tiếng la hét của phụ nữ, cả đời cô ta chưa bao giờ nhếch nhác như vậy.
Xung quanh còn có biết bao người nhìn vào, cô ta bị người ta túm lấy cổ áo, giật tóc, bản thân cũng chẳng nhàn rỗi, tay thì tứm lấy quần áo của một người, mặt mũi thì dữ tợn, miệng thì không ngừng buông lời thô tục mắng người, phát tiết sự bực bội trong lòng, cả người từ trên xuống dưới chẳng khác gì một người đàn bà đanh đá.
Khi đang đánh nhau, một nhóm người bất ngờ gạt đám đông đang xem sang một bên rồi xông vào cửa hàng. Cô ta không để ý đến cuộc chiến nữa, vội vàng giãy giụa thoát khỏi mấy người phụ nữ, cả người nhếch nhác thảm hại bước tới muốn ngăn cản nhóm người kia.
“Các người muốn làm gì, xông vào cửa hàng của tôi làm gì!” Nhóm người này ai ai cũng cao to cường tráng, ai ai cũng tràn đầy khí thế, vừa nhìn đã biết là vệ sĩ hoặc là tay đánh đấm chuyên nghiệp.
An Bích Hà đứng ở trước cửa cửa hàng mắt đối mắt với bọn họ, cảm thấy hai chân mình đã mềm nhũn hết cả, trong lòng hoảng sợ vô cùng. Người trong cửa hàng của bọn họ hoàn toàn không có khả năng chống lại nhóm người này.
“Cô là người phụ trách “Khinh Hà” phải không?” Người đàn ông dẫn đầu hỏi.
Mặc dù trong lòng An Bích Hà tràn đầy bất an nhưng vẫn gật gật đầu: “Đúng, nếu anh có chuyện gì thì có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh giải quyết”
“Giải quyết?” Người đó hừ lạnh: “Lúc trước vợ chúng tôi mua lễ phục ủng hộ trong buổi họp báo của các người, kết quả vừa mới mặc nó lên cô ấy đã bị dị ứng nghiêm trọng. Nếu không được chữa trị kịp thời, e rằng cô ấy còn khó giữ nổi mạng.”
Sau khi nghe thấy lời này, An Bích Hà hít một hơi thật sâu.
Người được nhóm người này gọi là vợ, thân phận nhất định không hề đơn giản, lúc trước có lẽ cô ta sẽ không thèm bận tâm đến, nhưng bây giờ, cô ta không có chỗ chống lưng nên không thể không bận tâm.
An Bích Hà cẩn thận nở một nụ cười: “Phải chăng là có sự hiểu lầm gì đó trong chuyện này? “Khinh Hà” của chúng tôi đã thành lập hơn hai mươi năm nay, danh tiếng vẫn luôn rất tốt.
Trước đây đã có không ít quý bà đặt may lễ phục, từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện vấn đề là gì cả, có phải là…
€ô ta còn chưa nói xong, người đàn ông đã trực tiếp ném hai tờ giấy ra, kết quả kiểm tra chất gây dị ứng, còn có báo cáo kiểm tra quân áo.
“Chúng tôi có bằng chứng, không phải chỉ dùng mồm mép là có thể đảo ngược đúng sai.”