Mẹ Hoắc nghe vậy xua tay với anh: “Được, mẹ biết rồi, khi nào xong mẹ sẽ gọi cho con.”
Hoắc Tùng Quân không lập tức rời đi ngay, mà đi tới bên cạnh Lạc Hiểu Nhã giúp cô vuốt lại mái tóc vô tình bị một quý bà bên cạnh làm rối, nhẹ giọng nói: “Nhớ đi theo mẹ, không được uống rượu, biết chưa?”
Gương mặt của anh vô cùng dịu dàng, khi nói chuyện thì tràn đây cưng chiều.
Đám quý bà này đã tham dự rất nhiều bữa tiệc, cũng gặp mặt Hoắc Tùng Quân nhiều lần, hoặc nghe chồng và con trai kể lại. Tuy nhiên mỗi lần nghe kể về anh đều là con người lạnh lùng, dữ tợn, mạnh mẽ và tàn nhẫn.
Nhưng họ chưa bao giờ thấy Hoắc Tùng Quân trong dáng vẻ như vậy. Từ giọng điệu, hành động cưng nựng này, thật là mềm đến tận xương.
Nếu chồng của mấy vị phu nhân có thể đối xử với họ như vậy, họ tình nguyện thắp hương bái Phật, ăn chay cả đời.
Bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, Lạc Hiểu Nhã xấu hổ gật đầu một cái, đẩy eo anh: “Biết rồi, biết rồi, anh đi nhanh đi”
Thấy cô giục mình đi, Hoắc Tùng Quân bất đắc dĩ xoa đầu cô một cái, quay người nói với mẹ Hoắc: “Mẹ, tửu lượng của Hiểu Nhã rất kém, cô ấy lại không nghe lời. Mẹ phải trông chừng cô ấy cẩn thận, đừng để cô ấy uống rượu”
Mẹ Hoắc nghe vậy cười nói: “Được, mẹ sẽ trông chừng con bé”
Ánh mắt bà ấy hiện lên vẻ giễu cợt, Hoắc Tùng Quân là do bà ấy sinh ra, thằng nhóc này nghĩ gì, bà ấy đều biết hết.
Bình thường thì hướng nội như vậy, hôm nay lại cố ý đối xử tốt với Lạc Hiểu Nhã trước mặt nhiều người là muốn cho người khác thấy được thái độ của anh mà không dám khinh thường Lạc Hiểu Nhã.
Đúng là vì vợ mình mà đã tốn không ít tâm tư.
Nhưng lần này mẹ Hoắc rất vui mừng nên hoàn toàn đồng ý.
Người ở đây căn bản không thể giữ bí mật, sau bữa tiệc tối nay chắc chắn thông tin sẽ bị truyền ra ngoài.
Thái độ của nhà họ Hoắc đối với Lạc Hiểu Nhã hôm nay, cho dù cô không có bối cảnh gia đình tốt, cũng sẽ không có những người không biết tốt xấu như An Bích Hà tới bắt nạt cô.
Sau khi Hoắc Tùng Quân rời đi, Hoắc mẹ nói với những người xung quanh: “Đi thôi, chúng ta vào thôi, không còn sớm nữa: Đám quý bà kia như tỉnh lại từ trong mộng, nhìn mẹ Hoắc khoác tay Lạc Hiểu Nhã, dáng vẻ thân mật, ánh mắt cũng khác ngày thường.
Có người nhỏ giọng dò xét nói: “Tùng Quân nhà bà đối xử với cô Lạc thật tốt.”
Thấy có người chuyển chủ đề, mẹ Lạc gật đầu cười: “Hiểu Nhã là một đứa trẻ xinh đẹp mà ưu tú, đừng nói Tùng Quân, cả tôi và bố con bé đều vô cùng tự hào. Ông nội Hoắc càng ngày càng thích con bé, coi nó như cháu gái ruột. Đối với con bé còn tốt hơn là đối với Tùng Quân”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều trâm mặc trong chốc lát.
Được Hoắc Tùng Quân yêu thương, lại được người lớn nhà họ Hoắc coi trọng, cô gái này chắc chắn sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hoắc không sai vào đâu được.
Nghĩ vậy, ánh mắt họ nhìn Lạc Hiểu Nhã càng nhiệt tình hơn.
Nhiều người trong số họ cảm thấy có chút tiếc nuối, cho rằng An Bích Hà và Hoắc Tùng Quân đính hôn thì con gái của mình vẫn có cơ hội. Bây giờ cơ hội đã không còn, Hoắc Tùng.
Quân cũng có một cô gái mình thích rồi.
Lạc Hiểu Nhã và mẹ Hoắc đi phía trước có thể cảm nhận được ánh mắt của đám người phía sau, cảm giác như cái gai sau lưng, vô cùng mất tự nhiên.
“Hiểu Nhã, đừng suy nghĩ nhiều, sau này cô sẽ là con dâu nhà họ Hoắc, sẽ có rất nhiều người nịnh nọt cô, quan sát cô, nhìn cô, rồi cũng quen thôi.”
Mẹ Hoắc vừa nói vừa võ vỗ vào tay cô, thấp giọng cười.
Lúc còn trẻ, bà ấy cũng cảm thấy bối rối như Lạc Hiểu Nhã bây giờ.
Mặc dù so với người bình tường, nhà họ Đinh cũng là một gia đình giàu có nhưng vẫn kém xa nhà họ Hoắc. Sau khi kết hôn với bố Hoắc, lần đầu tiên bà ấy tham gia vào bữa tiệc kiểu này cũng vô cùng lúng túng, so với biểu hiện của Lạc Hiểu Nhã còn tệ hơn, thậm chí lúc đó còn bị cười nhạo.