Mẹ Hoắc nhìn đồng hồ, thấy không còn quá sớm liền nhanh chóng nhờ Lạc Hiểu Nhã chọn cho mình một bộ lễ phục để dự tiệc.
Sau khi Hoắc Tùng Quân và bố Hoắc từ phòng ông nội Hoắc đi ra, hai người lại tiếp tục trò chuyện về tình hình công ty trong phòng khách một lúc.
Bố Hoắc nhìn đồng hồ đeo tay, thỉnh thoảng lại nhìn lên cầu thang, nói với Hoắc Tùng Quân: “Mẹ con và Hiểu Nhã ở trên lầu làm gì vậy? Không phải bà ấy muốn tham dự bữa tiệc sao? Nếu không xuất phát thì sẽ muộn mất. “
Hoắc Tùng Quân nhàn nhã ngồi uống trà, không chút nào lo lắng, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ.
Hiểu Nhã và mẹ Hoắc có thể hòa thuận lâu như vậy, trên lầu cũng không có to tiếng tranh cãi, đây quả là chuyện tốt.
“Mẹ con còn muốn bố phải đích thân đưa đi. Chốn phụ nữ tụ tập, bố đến đó làm gì? Để cho tài xế đưa đi chẳng phải cũng giống nhau sao! Đã cưới nhau bao nhiêu năm rồi mà vẫn dính bố như vậy”
Bố Hoắc thấp giọng lẩm bẩm vài câu, nghe giống như đang than phiền, nhưng khi câu nói cuối cùng lại đầy vẻ khoe khoang nhìn về phía Hoắc Tùng Quân liền phát hiện vẻ mặt anh không hề thay đổi, trước sau vẫn luôn bình thản, như thể không nghe ông ấy nói chuyện.
Khoe khoang bất thành!
Bố Hoắc đáng tiếc tặc lưỡi, nghe thấy tiếng giày cao gót từ trên lầu truyền đến, cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp cao giọng nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta…”
Bố Hoắc vừa nói vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đứng ở đầu cầu thang lập tức sững sờ, thậm chí quên mất phải nói gì, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng tán thưởng.
Lạc Hiểu Nhã đứng sau lưng mẹ Hoắc, đem biểu cảm này.
thu vào trong mắt, che miệng cười trộm, cô lặng lẽ bước đến bên cạnh Hoắc Tùng Quân, nói nhỏ vào tai anh: “Tùng Quân, anh xem cách bác trai nhìn bác gái kìa. Bác gái hôm nay thật là quá xinh đẹp”
“Ừ, đúng là rất đẹp” Một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô.
Lạc Hiểu Nhã quay đầu lại nhìn anh một cái, phát hiện hai mắt Hoắc Tùng Quân đang dán chặt trên người mình, cái nhìn vô cùng nóng bỏng.
Cô mất tự nhiên mím môi, siết chặt ngón tay anh: “Nhìn em làm gì, nhìn bác gái kìa.”
Hoắc Tùng Quân cười nắm lấy ngón tay cô: “Hôm nay em cũng rất đẹp.”
Lạc Hiểu Nhã mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, không phải kiểu trang phục sang trọng mà có chút gì đó đời thường hơn, chiếc váy mềm mại trang nhã, kết hợp với mái tóc dài xõa ngang vai, trang điểm nhẹ nhàng toát lên vẻ thanh lịch của một cô gái nhỏ.
“Em thay quần áo làm gì vậy?” Hoắc Tùng Quân hỏi.
Lạc Hiểu Nhã đỏ mặt giải thích: “Bác gái nói, muốn em cùng bà ấy tham dự bữa tiệc”
Cô lặng lẽ ghé sát tai Hoắc Tùng Quân, đem chuyện mẹ anh muốn giới thiệu cho cô mạng lưới quan hệ nói ra.
Hoắc Tùng Quân kinh ngạc liếc nhìn về phía Hoắc mẹ, ánh mắt ấm áp, sờ sờ tóc Lạc Hiểu Nhã, dịu dàng nói: “Tâm ý của mẹ em cứ tiếp nhận. Bà ấy là người không giỏi thể hiện lòng tốt của mình”
Lạc Hiểu Nhã khẽ nhấc váy của mình, cười nói với Hoắc Tùng Quân: “Em biết, vậy nên em rất vui vẻ đón nhận, khách khí quá lại thành xa cách. Chiếc váy này là bác gái chọn cho em, đồ trang điểm cũng là của bà ấy”
Trong khi hai người đang nói chuyện, bố Hoắc đã nhanh chóng chạy đến chỗ mẹ Hoắc, nhìn qua nhìn lại một vòng, cẩn thận quan sát rồi tấm tắc khen.
“Thật đẹp, khác hoàn toàn khác với phong cách trước đây, đúng là khiến người khác mở rộng tâm mắt”
Mẹ Hoắc vô cùng vui sướng trước lời khen ngợi của bố Hoắc, bà ấy hất căm lên đắc ý nói: “Quần áo là Hiểu Nhã may cho.
em, trang điểm và làm tóc cũng do con bé làm, đẹp không?”.
Những lời này khiến bố Hoắc cảm thấy chua xót, hừ mũi nhỏ giọng nói: “Hiểu Nhã cũng nói sau này sẽ may cho anh một bộ quần áo.
Em đừng vội đắc ý, không phải chỉ mỗi em có.”