Vừa dứt lời, đã bị Quý Tiêu Châu vỗ nhẹ vào trán.
Cậu ta giả vờ tức giận nói: “Nếu cô lại nói lời này, tôi sẽ trở mặt”.
Lạc Hiểu Nhã che trán, nhìn cậu ta đột nhiên nở nụ cười: “Tôi biết, về sau tôi sẽ không nói những lời này nữa”
Cô nhớ lòng tốt của Quý Tiêu Châu đối với cô, về sau cô sẽ coi cậu ta như anh trai của mình.
Sau khi chia tay Quý Tiêu Châu, Lạc Hiểu Nhã trở về nhà với vẻ mệt mỏi và phấn khích, từ xa đã nhìn thấy một người đứng ở cửa với bóng dáng quen thuộc.
Là Hoắc Tùng Quân.
Cô vội vàng chạy tới, ôm eo anh, dụi vào ngực anh, nhỏ giọng nói: “Anh tới khi nào?”
Hoắc Tùng Quân sờ sờ tóc của cô: “Em đã có được thứ mình muốn rồi?”
Anh cẩn thận nói, Lạc Hiểu Nhã cười nhẹ, ánh mắt đầy ấm áp.
Hành tung của cô không giấu được Hoắc Tùng Quân, tuy bây giờ là đầu mùa hè nhưng ban đêm vẫn còn lạnh, ngón tay Hoắc Tùng Quân lành lạnh, cô biết anh đã đứng ở đây rất lâu.
Thấy Lạc Hiểu Nhã hồi lâu không lên tiếng, Hoắc Tùng Quân nghĩ cô không thành công lập tức trấn an: “Không sao đâu, anh sẽ tìm cách giúp em thoát khỏi anh ta…”
Trước khi anh nói xong, Lạc Hiểu Nhã đã kiêng chân lên, trực tiếp hôn lên đôi môi ấm áp của anh.
Cô nhắm mắt thận trọng hôn anh, hàng mi run lên bần bật vì căng thẳng.
Bởi vì không quen thuộc nên cô chỉ cọ lung tung.
Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút, cúi đầu xuống để phù hợp với chiều cao của cô, không phải khiến cô kiễng cao chân. Anh vòng tay ôm eo cô thật chặt, khi thấy cô sắp buông ra, anh cúi người hôn mạnh hơn.
Thành công đoạt đất.
Thật lâu sau mới buông ra, hơi thở hổn hển nhìn người phụ nữ mặt đỏ bừng trong lòng, trong mắt tràn đầy yêu thương.
“Em có rồi, có bằng chứng chứng minh bố em vô tội” Lạc Hiểu Nhã thở hốn hến vỗ túi: “Ngày mai em sẽ khởi kiện đám cầm thú đó”
Hoắc Tùng Quân khoác vai cô, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa: “Ngày mai thì ngày mại lại nói. Bây giờ em cần phải nghỉ ngơi”
Vì chuyện của Lâm Bách Châu, Lạc Hiểu Nhã đến bốn giờ sáng hôm qua mới đi ngủ, hôm nay lại chạy lại hai đầu giữa thành phố An Lạc và thành phố Nặc Cô có làn da trắng, không có lớp trang điểm, dưới mắt cô có thể nhìn thấy hai quâng thâm đen rõ ràng.
Hoắc Tùng Quân đau lòng rồi.
“Em đi tắm trước đi, anh đi nấu cơm cho em: Vừa nói, anh vừa đi vào bếp, mở tủ lạnh ra xem có cái gì ăn.
Thấy anh quen đường quen nẻo như ở nhà mình, Lạc Hiểu Nhã dựa vào khung cửa, cười dịu dàng: “Hoắc Tùng Quân, tối nay anh định ăn vạ ở nhà em sao?”
Tối hôm qua anh cũng ngủ ở đây, chỉ là vừa rồi không để ý, lúc vào cửa thì phát hiện dưới chân có một cái túi lớn, rõ ràng là hành lý của anh.
Lạc Hiểu Nhã mở túi ra xem, áo khoác, áo tắm, quần áo ngày mai cũng đều được xếp ngay ngắn bên trong.
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy cô đang lật tung túi xách, có vẻ sửng sốt, cười nói: ‘Hôm nay không kịp lấy nhiều, ngày mai anh sẽ để Triệu Khôi Vĩ gửi hết hành lý qua đây”
Lạc Hiểu Nhã phồng má lên, vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh thật sự coi đây là nhà của anh đấy à”