An Vu Khang đắc ý cười: “Yên tâm đi, như những gì bố nghĩ tối qua, bọn họ không có chứng cứ. Chúng ta đã thoát được một kiếp”
An Bích Hà thở phào nhẹ nhốm, giơ ngón tay cái lên cho An Vụ Khang: “Bố là nhất”
An thị của bọn họ bây giờ đang trong tình trạng kéo dài chút hơi tàn, nếu không phải cần thiết thì An Bích Hà cũng không muốn An Vụ Khang bị bắt, bất kể thế nào thì đây cũng không phải là tin tốt dành cho An thị, Khinh Hà hay là cả với bản thân cô ta.
Cùng ngày, An Bích Hà lợi dụng lúc An thị chưa phá sản, trực tiếp đăng ký công ty, biến pháp nhân của “Khinh Hà” thành chính mình.
Sau khi làm xong mọi việc, thấy tình hình của “Khinh Hà” ổn định, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Hiểu Nhã bên này cũng nhận được tin cảnh sát tay không trở về, đang xem cuộc bàn tán sôi nổi trên mạng, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh.
Bây giờ quả thực họ chưa có bằng chứng kết luận, họ không thể khiến An Vu Khang ngồi tù vì việc này, nhưng những bình luận trên mạng đã khiến nhiều cư dân mạng tẩy chay sản phẩm của An thị, giá cổ phiếu của An thị gần như đã sắp tụt dốc.
Đoán chừng không bao lâu nữa An thị sẽ phá sản.
Cô nghiến răng nhìn dữ liệu trên điện thoại, cảm thấy rất không cam tâm.
Đã làm đến bước này mà vẫn không thể vạch tội An Vu Khang và An Bích Hà tống họ vô tù, cô thực sự hoảng sợ.
Lạc Hiểu Nhã nhìn bình luận của cư dân mạng, lướt xuống dưới, đột nhiên nhìn thấy bình luận, người cô sửng sốt một chút.
Ở trên nói: “Tôi biết người pháp y của đoạn ghỉ âm này, trước kia đã từng giúp cảnh sát giải quyết nhiều án tử. Nếu đoạn ghi âm là thật, tôi thực sự không thể tưởng tượng được anh ta lại làm việc này, có lẽ anh ta có nỗi khổ gì đó?
Dưới dòng bình luận này còn có rất nhiều bình luận nữa, Lạc Hiểu Nhã liên tục lướt xuống, nhìn sắp hoa mắt, có người bên dưới mơ hồ chỉ ra tên của bác sĩ pháp y, còn cảm thán người tốt như vậy sao có thể làm những chuyện bậy bạ.
Đột nhiên Lạc Hiểu Nhã nhíu mày suy nghĩ, hai mắt lập tức sáng lên.
Bọn họ chỉ tập trung chú ý vào bản thân vị pháp y già, anh ta đã chết rồi, chết không chứng cứ, nhưng họ quên là vị pháp y này còn có con trai, con gái và người nhà.
Người này cả đời làm người tốt, được công nhận là ngay thẳng, nhân hậu, lỡ làm chuyện xấu khiến nạn nhân bị oan thì thật sự không cảm thấy có lỗi sao?
Chẳng lẽ người nhà anh ta cũng không biết gì?
Ngay lập tức Lạc Hiểu Nhã liên lạc với Quý Tiêu Châu nhờ cậu ta kiểm tra xem người nhà của bác sĩ pháp y ở đâu?
Quý Tiêu Châu không hố danh là người chuyên nghiệp, rất nhanh đã tìm ra được nhiều chuyện về vị bác sĩ pháp y.
Bác sĩ pháp y họ Lý rất nổi tiếng trong giới cảnh sát ở thành phố An Lạc. Anh ta đã là bác sĩ pháp y mấy chục năm, dưới tay mình đã khám nghiệm vô số tử thi, giúp cảnh sát giải quyết hết vụ án này đến vụ án khác, dù là người trong ngành hoặc trong cuộc sống hàng ngày, người khác đều ấn tượng anh ta là một người tốt, chính trực và nhân ái.
Cũng giống như Lạc Quang Nhật.
‘Vợ của pháp y Lý mất sớm vì khó sinh, để lại cho anh ta một đứa con trai ốm yếu, hai cha con sống nương tựa vào nhau.
Lạc Hiểu Nhã nhìn thông tin do Quý Tiêu Châu gửi đến, tầm mắt nhìn xuống một dòng chữ.
Như đã nói trên, kể từ sau cái chết của vị bác sĩ pháp y, con trai anh ta đã chuyển ra khỏi thành phố An Lạc, đến thành phố Nặc trực tiếp định cư. Nhiều năm như vậy cũng không trở lại thành phố An Lạc.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Lạc Hiểu Nhã run rẩy, vừa vui mừng vừa sợ hãi.