Cô ta đem phần còn lại giao cho nhân viên của mình, lập tức chạy vào phòng ngủ bù Lạc Hiểu Nhã đã hoàn thành xong công việc mà Cách Lệ Tâm giao rồi đi tìm Trần Thanh Minh.
Lúc bước vào công ty, những đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế nhìn thấy cô, bọn họ rất nhiệt tình, trong lòng Lạc Hiểu Nhã nghĩ, có lẽ bọn họ đã biết chuyện Trần Thanh Minh đã diễn kịch với An Bích Hà cho nên mới kích động như vậy.
Không dễ dàng gì mới có thể đối phó được với những đồng nghiệp kia, cô đi vào văn phòng của Trần Thanh Minh, nhìn thấy có vài bộ quần áo trên bàn.
“Đây là sản phẩm hôm nay công ty của An Bích Hà cho ra mắt?”
Trần Thanh Minh gật đầu: “Đúng như tôi đã nói, An Bích Hà vẫn sử dụng những bản thảo trước kia đã bị bỏ đi, miễn cưỡng trộn lẫn vào để đối phó với buổi họp báo. Mặc dù những người trong nghề nhìn thấy những bộ quần áo đó cũng không có chút bất ngờ, nhìn cũng không nổi bật chút nào, nhưng như vậy đủ để đối phó với những người bình thường”
Lạc Hiểu Nhã tiến lên, nhìn kiểu dáng của những bộ quần áo đó, tay vừa chạm vào đã sửng sốt nói: “Chất liệu này…”
Sau đó cô kéo bộ quần áo trong tay ra để nhìn, khi thấy đường kẻ, còn có đường cắt may, biểu cảm hiện lên vẻ thoải mái “E là sau này chúng ta không cần phải làm gì nữa, An Thị cũng sẽ gặp phiền phức thôi”
Trước kia Hoắc Tùng Quân đã từng nói với cô, An Thị vì cuộc họp báo lần này, dường như đã sử dụng hết số vốn lưu động, nên không còn dư nhiều tiền, có thể làm ra bộ quần áo như này, tuyệt đối phải đẩy nhanh tiến độ, giảm thiểu chỉ phí.
Thoạt nhìn như vậy cũng không sao, nhưng nếu sau này xuất hiện vấn đề nghiêm trọng về chất lượng thì chắc chăn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình An Bích Hà ở đây liên tục hai ngày liền, cuối cùng cũng ngủ được một giấc ngủ ngon, gần chợp tối cô ta mới tỉnh dậy.
Sau đó đi xuống nhà nhìn thấy bố đang vui mừng nói chuyện với mẹ.
Cô ta ho một tiếng, An Vụ Khang lập tức quay đầu lại, nhìn cô ta với anh mắt rất vui mừng: “Đúng là con gái b‹ tìm ra cách giải quyết vấn đề. Vừa rồi các cửa hàng khác của “Khinh Hà” đã bán hết hàng ngày hôm nay rồi, đúng là ngoài dự liệu. Lần này xem như chúng ta đã vượt qua được nguy hiểm, chỉ cần Khương Hà còn, cũng không sợ Hoắc Kỳ làm cho toàn bộ các ngành công nghiệp khác của chúng ta bị đình trệ, gia đình chúng ta cũng không gặp quá nhiều khó khăn”
An Bích Hà thở dài, nếu như các ngành khác của An Thị được giữ lại thì tốt rỉ “Chỉ là những lo quần áo được tỉ trước đó, e là chúng ta cần phải đập nát chúng” An Vu Khang nói xong, vẻ mặt có chút đáng tiếc.
An Bích Hà nở nụ cười: “Không gấp, sau này những lô quần áo đó chúng †a vẫn sẽ dùng tới, chỉ cần sóng gió này qua đi, chúng ta sẽ lặng lẽ đặt vào Khinh Hà để tiêu thụ chúng, như vậy tiền sẽ kiếm lại được”
An Vu Khang vỗ vào vai cô ta, vẻ mặt lộ vẻ vui mừng.
Mẹ An nhìn thấy bộ dạng của anh ta, cười lạnh một tiếng rồi nói một cách kỳ lạ: “Tôi đã sinh cho ông một cô con gái một như vậy, người phụ nữ bên ngoài của ông làm sao có thể sinh ra được đứa con xuất xắc như vậy chứ, ông cứ suốt ngày chạy ra ngoài, đem hết mọi chuyện đẩy lên người con gái bảo bối của tôi, ông không có tư cách làm bố”
Vẻ mặt của An Vu Khang đột nhiên lặng xuống.
Khóe môi của An Bích Hà giật giật, cô ta cũng đang bực bội chuyện này, lần này cô ta đã lập được đạt công nên cũng tự tin lên rất nhiều, cô ta hất căm lên nói với ông ta: “Bố, hãy bảo người của bố quay về đi, đừng tìm người phụ nữ đó nữa, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là ổn định lại công ty, nếu như ngay cả tiền chúng ta cũng không có, cho dù bố có tìm được cô ta thì cô ta cũng sẽ không đi theo bố nữa”
Mẹ An không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe thấy lời này liền nhìn về phía An Vu Khang nói: “Người phụ nữ gì?, hai người đang nói cái gì, hãy thành thật nói cho tôi biết”
An Vu Khang bị con gái vạch trần ngay tại chỗ, vẻ mặt lộ ra sự xấu hổ.
Trước giờ ông ta cũng không phải không có người phụ nữ nào, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ gây sự trước mặt vợ mình, cho nên nhiều năm như vậy hai người luôn tôn trọng nhau cũng chưa từng vì chuyện này mà cãi nhau.
Bây giờ bị vợ mình túm lấy cổ áo chất vấn, An Vu Khang có chút cáu kỉnh.
“An Bích Hà, con nói xăng bậy cái gì đấy, người phụ nữ nào, mấy ngày này bố luôn bận giải quyết vấn đề của công ty, nào có thời gian đi tìm phụ nữ chứ”
Sau lưng ông ta đang nháy mắt liên tục với An Bích Hà, ở công ty đã có một mớ hôn độn, trong nhà không loạn thêm nữa.