An Bích Hà cảm thấy trên mặt đau nhức nóng rát, ngây ngốc sững sờ tại chỗ: “Bố, bố đánh con…
“Con nhìn xem con đã làm ra chuyện gì, bố không nên đánh con saol” An Vu Khang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con lấy tài chính của ngành khác để làm ra sản phẩm mới Khinh Hà, sản phẩm mới có vấn đề, con không nghĩ cách giải quyết thì thôi mà trước tiên lại nghi ngờ nhà thiết kế, khiến tất cả nhà thiết kế của văn phòng đều tức giận bỏ đi, mọi người bỏ đi hết rồi, con làm sao còn có cơ hội trở mình!”
Ông ta vừa quát xong, đầu cũng có chút choáng váng: “Cho dù nhà thiết kế kia thật sự có làm lộ bản thiết kế thì con cũng đâu có bằng chứng, không thế làm bừa như vậy được. Có chuyện con doạ chạy mấy nhà thiết kế ở phía trước, con làm sao còn sức thuyết phục, còn không phải sẽ bị cô ta trả đũa sao.
Còn báo cảnh sát cái gì!” An Vũ Khang nói đến đây đã bị tức đến bật cười: “Con xem xem tình huống hiện tại của chúng ta có thích hợp để báo cảnh sát không hả?”
An Bích Hà biết ông ta nói đúng, mím môi, cũng không dám cùng An Vu Khang tranh luận nữa.
Chẳng quá nhìn dáng vẻ nóng giận quá độ của An Vu Khang, An Bích Hà thật cẩn thận hỏi: “Bố, bên chỗ bố có phải gặp khó khăn gì không?”
Sắc mặt An Vụ Khang thoáng chốc đã suy sụp: “Bố đã tìm giám đốc Trương bên ngân hàng để hỏi, An thị chúng ta không thể vay tiền được, những khoản vay trước đó còn chưa trả hết nợ. Bố đã liên hệ với mấy người bạn cũ từng quen biết nhưng bây giờ, vừa nghe thấy giọng bố họ đã lập tức cúp máy, cơ bản là không ai chịu giúp đỡ”
Cho dù không cúp máy thì lúc nói chuyện cũng ẩn ý từ chối, bọn họ chỉ sợ là đang nhìn chằm chằm vào hướng đi của Hoắc Kỳ. Nhưng Hoắc Kỳ sao có thể không ra tay với An thị, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Trong lòng An Bích Hà cũng khẩn trương theo, chẳng lẽ lần này, An thị thật sự trốn không thoát?
Cô ta nghĩ tới Phương Ly, nhớ lại những gì cô ta đã nói qua, đột nhiên mắt cô ta sáng rực lên.
Sở dĩ Phương Ly nhằm vào cô ta còn không phải vì Trân Thanh Minh thích cô ta sao?
Đúng vậy, Trần Thanh Minh thích cô ta.
Công ty mà anh ta mở cũng là công ty về trang phục, không thiếu nhất chính là nhà thiết kế, cô ta có thể tìm anh ta giúp đỡ mà!
“Bố, con có ý này, lần này nhất định Khinh Hà có thể xoay người lại lần nữa”
An Bích Hà chắc chắn với An Vu Khang bằng những lời này, sau đó chạy ra ngoài.
Trước đây Trần Thanh Minh luôn khăng khăng muốn ở bên cạnh cô ta. Nếu đã thích cô ta như vậy thì nhất định anh ta sẽ đồng ý cho cô ta mượn nhà thiết kế của công ty bọn họ dùng một ngày.
An Bích Hà càng nghĩ càng hưng phấn, hy vọng đến sau khi tuyệt vọng qua đi, đó là điều khiến người ta vui vẻ nhất.
Cô ta lái xe thẳng tới công ty của Trần Thanh Minh. Bởi vì thái độ trước đây của Trần Thanh Minh cho cô rất nhiều tự tin, cho nên dù lần này là cô ta cầu xin anh ta thì An Bích Hà cũng vẫn tỏ ra tự cao tự đại, vô cùng kiêu căng.
Nói đến cũng khéo, cô ta vừa mới vào cửa đã mơ hồ nhìn thấy Trần Thanh Minh đang đứng trước cửa văn phòng, anh ta đang nói chuyện gì đó với nhân viên bên trong, Qua tấm kính thủy tỉnh trong suốt ngăn cách có thể nhìn thấy bảng hiệu của bộ phận thiết kế dán ở ngay trước cửa chính văn phòng.
Ánh mắt cô ta sáng lên, đang chuẩn bị đi vào thì bị người ở quầy lễ tân gọi lại: “Ai, từ từ, cô có hẹn trước không ạ? Cô tới công ty có chuyện gì?”
An Bích Hà sốt ruột quay đầu: “Tôi có quen biết với tổng giám đốc Trân của mấy người, quan hệ rất tốt: Nhân viên quầy lễ tân nghỉ ngờ mà nhìn cô ta một cái: “Trước tiên mời cô đi đăng ký hẹn gặp đi ạ, tôi sẽ hỏi tổng giám đốc Trần một chút”
Nhỡ đâu chỉ là nói mồm thôi thì sao, ai biết cô ta có đang nói dối hay không.
“Không cần, anh ta ở kia kìa, tôi đi qua đó là được. Mấy người cứ yên tâm, tổng giám đốc Trần sẽ không trách mấy người đâu” An Bích Hà đắc ý lại tự tin mà nói xong, sau đó chạy thẳng đến văn phòng của bộ phận thiết kế.
Nhân viên quầy lễ tân không ngăn được, cô ta cũng đã chạy nhanh tới trước cửa văn phòng của bộ phận thiết kế.
“Trần Thanh Minh, tôi có chuyện muốn nói với anh”