Khi biết tin anh ta phải rời khỏi thành phố An Lạc trong vòng hai năm không thể trở về thì An Bích Hà cảm thấy rất chua chát, mất rất lâu cô ta mới mở miệng nói: ‘Anh phải rời đi rồi sao?”
Ngô Thành Nam đang chuẩn bị lên xe, bởi vì anh ta cũng không có danh giá gì khi rời đi, ông cụ cũng không có xuất hiện, sáng sớm đã để cho anh ta rời khỏi nhà họ Ngô.
Trong lòng anh ta tràn đầy bực bội, lúc này An Bích Hà lại gọi điện tới và nói về cái đề tài này, trong lòng của anh ta đã rất bực bội, nhưng sau đó anh ta vẫn kiềm chế lại tính tình của mình: “Anh đang chuẩn bị lên xe, có chuyện gì không?”
An Bích Hà hít sâu một hơi, nhỏ giọng áy náy nói: “Bây giờ em còn “Ốc còn không mang nổi mình ốc’, vì vậy em không cách nào để tiễn anh, anh hãy giữ gìn sức khỏe”
Ngô Thành Nam sửng sốt một chút, nghe thấy giọng điệu quan tâm của cô ta nên tâm trạng trở nên tốt hơn: “Được, anh đã biết, em cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt, anh không có cách nào để giúp An thị, nên không có mặt mũi để gặp em”
“Em biết anh đã cố gắng hết sức.” An Bích Hà vội vàng nói.
Trước đó Ngô Thành Nam đã giúp cô ta rất nhiều, lần trước An thị không có bị Hoắc Kỳ đánh cũng là do Ngô Thành Nam đã giúp cô ta cầu xin ông cụ, trong lòng của cô ta vô cùng biết ơn.
Hiện tại hy vọng duy nhất của cô ta là An thị có thể chống nổi qua hai năm, chờ đến khi Ngô Thành Nam trở về, thừa kế nhà họ Ngô sớm một chút, vậy thì An thị của bọn họ mới có chỗ dựa vững chắc.
Bây giờ An Bích Hà đã có mong muốn tiến vào nhà họ Ngô sớm một chút, trở thành mợ chủ chân chính của nhà họ Ngô.
Ngô Thành Nam nghe thấy lời nói của cô †a thì trong lòng cũng có một tia xấu hổ, anh ta quay đầu nhìn tài xế đang thúc giục xúc, sau đó vội vàng nói: “Anh phải đi rồi, không nói tiếp nữa, anh đã nói với em nơi mà anh sắp đến, nếu có chuyện gì thì có thể đến tìm anh”
Anh ta không đợi An Bích Hà trả lời thì đã cúp điện thoại Đang chuẩn bị lên xe thì đột nhiên nghe được một tiếng cười nhạo từ xa truyền đến.
“Ngô Thành Nam, không nghĩ tới anh lại sẽ có một ngày như vậy, giống như một con chó nhà có tang, chán nản rời đi thành phố An Lạc”
Ánh mắt của Ngô Thành Nam trở nên lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn sang thì đã thấy vẻ mặt châm chọc của Trần Bách Nhã, vẻ mặt của anh ta vô cùng lạnh lẽo.
“Trân Bách Nhã, tôi chỉ rờ Lạc hai năm, cũng không phải trở lại, anh hả hê cái gì chứ”
Khi nói, nụ cười trên khóe miệng của anh ta rất âm u: “Anh cho rằng trong hai năm này, ông cụ gọi mấy người về công ty là có thể thay thế được địa vị của tôi hay sao? Quá ngây thơ rồi. Chẳng qua là khi tôi không ở công ty, ông cụ lại không có tinh thần và sức lực để lo liệu nên mới để cho các người đóng góp một phần mà thôi.”
Trần Bách Nhã nghe xong lời này sắc mặt cứng lên một chút, anh ta làm sao không biết suy nghĩ của ông cụ Tuy rằng anh ta là đứa cháu ngoại mà ông đi thành phố An vĩnh viễn không cụ thích nhất, nhưng làm sao có thể sánh bãng sự yêu thích của ông cụ dành cho đứa cháu ruột thịt thật sự như Ngô Thành Nam.
Ngô Thành Nam hay vênh váo kiêu ngạo ở trước mặt bọn họ, nhưng ở trước mặt ông cụ lại giả bộ thông minh lém lỉnh, bọn họ đã sớm nhìn không thuận mắt anh ta.
Nếu như có thể nhìn thấy tên chướng mắt này rời khỏi thành phố An Lạc thì trong lòng anh ta vô cùng thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới việc anh ta sẽ trở về sau hai năm thì trong lòng của Trần Bách Nhã lại vô cùng khó chịu.
Đôi mắt của anh ta lạnh xuống, nhìn chảm chằm Ngô Thành Nam một lúc lâu, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Sự thay đổi trong hai năm nhiều lắm, anh không ở bên cạnh ông cụ, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Mẹ tôi là đứa con gái mà ông cụ yêu thương nhất, tôi lại là đứa cháu ngoài mà ông cụ thương yêu nhất, anh nói xem nếu như trong hai năm này tôi hiếu thảo.
với ông cụ hơn một chút thì trái tim của ông ấy có hướng về tôi hay không?”
Sắc mặt của Ngô Thành Nam lạnh xuống, anh ta mím môi, một lúc lâu nói không ra l: Anh ta không dám đoán suy nghĩ của ông cụ, tính cách của người lớn tuổi rất dễ thay đổi, nhất là ông cụ đã quản lý công ty rất lâu, ông ta sẽ càng nghỉ ngờ và thận trọng hơn những người bình thường Anh ta sẽ không ở dưới gối của ông ta trong suốt hai năm, nếu quả như thật sự bị Trần Bách Nhã chui vào chỗ trống thì sợ rằng sự đầu tư nhiều năm của anh ta đều uổng phí.
Đôi mắt âm u của anh ta nhìn Trần Bách Nhã, nhìn thấy sự hả hê trên mặt của anh ta thì Ngô Thành Nam hận không thể giết chết người này.
Nhưng mới vừa xảy ra chuyện với Hoắc Tùng Quân, nên anh không thể ra tay với Trần Bách Nhã, nhất là khi người này là đứa cháu ngoại mà ông cụ yêu thích.