Anh nói xong, đi tới trước mặt của Lạc Hiểu Nhã, không nghe thấy cô trả lời, cuối cùng phát hiện ra có gì không đúng.
Bởi vì đứng ở trên cao nhìn xuống, Hoắc Tùng Quân nhìn một cái đã thấy cô cầm điện thoại của mình.
Anh ngồi xuống, ngón tay nhấc cảm cô lên, đang định nói chuyện, nhìn thấy đôi mắt kinh hoàng mơ hồ của cô, còn không ngừng chảy nước mắt, bỗng nhiên lo sợ.
“Sao thế? Sao em lại khóc?”
Gương mặt lạnh lùng của Hoắc Tùng Quân hiện lên vẻ lo lắng, vội vàng lau nước mắt cho cô.
Lạc Hiểu Nhã vừa cất giọng đã thấy giọng nói khàn đặc: “Bố của em, bố của em bị oan, ông ấy, ông ấy không đâm vào An Bích Hà, vụ tai nạn bốn năm trước, bố của em không hề có lỗi, không hề…
Cô lặp lại ba bốn lần, rõ ràng là đã có phần mất đi lý trí. Hoäảc Tùng Quân nhìn thấy tin tức ở màn hình mà Sở Hân gửi tới, cuối cùng cũng hiểu vì sao cô khóc.
Vội vàng ôm Lạc Hiểu Nhã vào lòng, vỗ vai cô an ủi: “Đúng, chú không sai, không phải chúng ta luôn biết chuyện bốn năm trước có điểm kỳ lạ sao? Đừng khóc nữa, hôm nay em đã khóc một ngày rồi, khóc nữa là hỏng luôn mắt đấy”
Đôi mắt của Lạc Hiểu Nhã không dễ mới chưa khỏi, không nên để bất cứ điều gì không hay xảy ra.
Nhưng mà lần này không giống với lần ở gác xép, Lạc Hiểu Nhã nghẹn ngào lắc đầu, muốn nói nhưng lại nghẹn không nói được, trực tiếp đưa điện thoại vào lòng bàn tay của Hoắc Tùng Quân, bảo anh nghe.
Hoắc Tùng Quân nhận lấy, trong lòng anh cũng đại khái đoán được có cái gì, có lẽ nhà họ An đã giả tạo bằng chứng pháp y là Lạc Quang Nhật say rượu Không ngờ sự việc còn nghiêm trọng hơn những gì anh nghĩ.
Đoạn ghi âm ngắt quãng, vừa nghe đã biết An Vu Khang say rượu, bên cạnh còn có giọng nói của Sở Hân, nhưng nghe xong toàn bộ đoạn ghi âm, Hoắc Tùng Quân cũng đã hiểu được sự thật năm đó.
Đại khái chính là, An Bích Hà kia và bạn bè ra ngoài uống say, lúc lái xe về thì cả người đều say mèm, ngày hôm đó đã quá muộn rồi, trên đường không còn có ai, đi đường rất thông thoáng, nhưng mà không ngờ lại đụng phải Lạc Quang Nhật đang chở Lạc Hiểu Nhã về nhà.
An Bích Hà lái xe đâm thẳng trực diện, Lạc Quang Nhật muốn tránh cũng không kịp, lúc đó bị xe của An Bích Hà đâm lật.
Lúc đó cả ba người đều bị ngất xiu, Lạc Quang Nhật lúc đó vẫn chưa hề chết, mặt khác, trong ba người, ông ấy tỉnh lại sớm nhất, kéo Lạc Hiểu Nhã từ trong xe ra, lê vết thương của mình đi cứu An Bích Hà.
Gọi điện thoại cứu hộ, còn dùng điện thoại của An Bích Hà cho người nhà họ An, sau đó mới ngất đi.
Kết quả là sau khi người nhà họ An đến, đưa An Bích Hà tới bệnh viện, còn không thèm quan tâm tới ai cha con Lạc Quang Nhật.
Trong điện thoại Lạc Quang Nhật có nói rồi, chuyện của An Bích Hà uống say, người nhà họ An sợ rằng danh tiếng của An Bích Hà và người nhà họ An bị tổn hại, lúc đó nhà họ An còn đang chuẩn bị mở một hạng mục mới, là lúc vô cùng quan trọng.
Vì vậy thẳng thừng không làm hoặc làm đến cùng, trước khi cứu hộ đến, giết chết Lạc Nhật Quang đang bị trọng thương, lúc đang chuẩn bị giết Lạc Hiểu Nhã, thì phát hiện cảnh sát tới nơi, mới từ bỏ.
Sau chuyện đó, bọn họ còn mua chuộc bên pháp ý, làm giả tình hình Lạc Nhật Quang lái xe khi say rượu, đổ tất cả tội danh lên đầu Lạc Nhật Quang.
Nhà họ Lạc nhà tan cửa nát, giãy dụa chật vật trong địa ngục, nhưng nhà họ An thì càng ngày càng phất lên, tội danh của An Bích Hà vẫn cứ nằm ngoài vòng pháp luật, nhà họ An che giấu cũng không hề có một chút tội lỗi, tiếp tục yên tâm thoải mái sống tiếp.
Ngay cả chính An Vu Khang, cũng ở trong.
đoạn ghi âm say mèm nói rằng: “Ông ấy bị thương nặng như vậy, vốn dĩ thì cũng sắp chết, ai bảo ông ấy đen đủi, biết nhiều chuyện quá..”
Cuối cùng thì Hoắc Tùng Quân cũng biết tại sao Lạc Hiểu Nhã lại khóc lóc thảm thiết như vậy, ngay cả bản thân anh khi nghe được một chuyện như vậy thì trong lòng cũng vô cùng tức giận.
“Đám người của nhà họ An kia thật không ra gì” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, khuôn mặt đẹp trai của anh trở nên lạnh lùng hơn.