Sở Hân thấy ông ta nằm ườn ra bàn nói linh tinh, có cả tên cô ta, ánh mắt thăm dò một chút, dìu ông ta lên giường, dựa vào người ông ta, vừa hay nghe thấy trong miệng ông ta lầm bầm một câu: “An Bích Hà, nếu như bốn năm trước…”
Ánh mắt của cô †a đột nhiên sáng lên, vội vàng cầm lấy chiếc bút ghi âm, nhẹ nhàng hỏi: “Bốn năm trước như thế nào?”
“Bốn năm trước, nếu như không phải do bố và mẹ của con..”
Những lời sau đó của An Vu Khang mơ mơ hồ hồ, bị Sở Hân dẫn dắt, từng câu từng chữ kể sạch chuyện của năm đó ra.
Cho đến khi ông ta say mèm năm ngủ, Sở Hân nằm chặt lấy cây bút ghi âm ngón tay run rẩy, chẳng trách tổng giám đốc Hoắc lại phái cô ta tới chỗ cua An Vu Khang tìm kiếm sự thật, hóa ra thật sự giấu diếm một bí mật lớn như vậy.
Nếu như An Vu Khang không phải bị chuốc say, dẫn dụ ông ta nói ra những lời này, chỉ cần ba người nhà họ An bọn họ không nói ra, e rằng bí mật này vĩnh viễn sẽ không được khui ra.
Sở Hân nhìn An Vu Khang say mèm nằm trên giường, ánh mắt lạnh lùng co phần phức tạp.
Rất lâu sau, cô ta ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy hành lý vẫn chưa động vào ở phòng khách, kéo lên rồi lặng lẽ rời tòa biệt thự.
Sở Hân thật sự có ý định rời khỏi tòa biệt thự này, nếu như hôm nay chưa thể hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ vẫn phải ở thêm hai ngày, nhưng mà hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, cũng không cần thiết phải ở đây thêm nữa.
Cô ra nhẹ nhàng rời khỏi đây, An Vu Khang nằm trên giường vẫn không hề hay biết gì cả.
Nhà họ Lạc, bởi vì buổi chiều bị Triệu Khôi Vĩ nhìn thấy cảnh tượng đó, tâm tình của Lạc Hiểu Nhã vẫn cứ có phần khó xử.
Sau khi ăn cơm Hoắc Tùng Quân nấu, thì giục anh rời khỏi, nhưng mà Hoắc Tùng Quân mặt dày sống chết đòi ở lại, mượn cớ muốn giúp cô thu dọn phòng, cho đến tận tối.
Lạc Hiểu Nhã nhìn thấy sắc trời đã tối, anh vẫn không có dấu hiệu ra về, nhăn mày lại, cố ý nói: “Hoắc Tùng Quân, không phải là anh muốn ngủ ở chỗ em đấy chứ”
Hoắc Tùng Quân bị nhìn trúng tim đen, cũng không hề có bất kỳ xấu hổ gì, chỉ vào bầu trời đen kịt bên ngoài nói: “Trời tối lái xe không an toàn”
Lạc Hiểu Nhã: …
“Em nhớ là trước đây mỗi lần anh tan ca đều là tối muộn, nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh nói là không an toàn”
“Làm sao mà giống nhau được” Ánh mắt nhàn nhạt của Hoắc Tùng Quân hiện lên ý cười, sống mũi thẳng tắp, xương quai hàm tuyệt đẹp, cứ yên lặng nhìn Lạc Hiểu Nhã, dáng vẻ rắn rỏi bị ánh đèn chiếu vào ánh mắt vô cùng ấm áo: “Một mình em ở nhà, anh lo cho em, nếu như bị phân tâm, lúc lái xe đương nhiên sẽ nguy hiểm”
Lạc Hiểu Nhã biết rõ anh đang nói năng linh tinh, nhưng lại bị ánh mắt dịu dàng của anh nhìn vào, miễn cưỡng nói: “Vậy anh ngủ ở phòng bên cạnh đi, vừa hay hôm nay mua hai chiếc chăn”
Nụ cười của Hoắc Tùng Quân khựng lại, chạy qua ôm chầm lấy cô, nói nhỏ: “Anh bị lạ giường, ngủ ở phòng bên cạnh anh không ngủ được”
Lạc Hiểu Nhã không biết nên nói gì mới đúng, vừa không biết nói gì vừa bất lực.
“Giường ở phòng em với giường bình thường anh ngủ không giống nhau”
“Chỉ cần em ở bên cạnh anh, là anh có thể ngủ được” Hoắc Tùng Quân cười cười nói lời này, hoàn toàn triệt sạch đường lui của Lạc Hiểu Nhã.
Sắc mặt cô phức tạp nhìn Hoắc Tùng Quân ngay trước mặt, trong lòng vô cùng kỳ lạ, đây có phải là Hoắc Tùng Quân không? Vốn dĩ tính cách mạnh mẽ, Hoắc Tùng Quân mặt dày vô sỉ như vậy, thật sự không ai địch nổi.
“Được rồi được rồi, anh muốn ngủ thì ngủ đi” Lạc Hiểu Nhã ngại ngùng đồng ý, dù sao.
sau này hai người họ cũng đính hôn, ngủ sớm ngủ muộn cũng đều là ngủ.