Cô vội vã trèo xuống khỏi người anh.
kết quả vừa lùi về sau, vòng eo thon thả đã bị người đàn ông kia nắm lại, đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh thờ ơ của Hoắc Tùng Quân giờ đây không thể che giấu được sự bùng cháy của ngọn lửa nhiệt tình, mang theo sức nóng như thiêu đốt.
Cánh tay anh siết chặt rất nhanh, vùi mặt vào cần cổ trăng nõn của cô, khi nói chuyện, hơi thở nóng rực cứ phả vào khiến làn da của Lạc Hiểu Nhã đỏ bừng lên vì nóng.
“Hiểu Nhã của anh, em muốn anh chết vì em mới chịu hả.”
Những lời sau đó ngắt quãng và mơ hồ, Lạc Hiểu Nhã không nghe rõ chính xác anh đang nói cái gì, nhưng thỉnh thoảng có thể nghe thấy mấy từ như ‘yêu tinh”.
Giọng nói khàn khàn truyền vào tai khiến Lạc Hiểu Nhã càng thêm e thẹn, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, trong đầu tràn ngập những câu văn trong mấy cuốn tiểu thuyết về tổng giám đốc mà ngày trước mình đọc.
“Cái đồ yêu tinh dính người này: “Tự mình châm lửa thì tự mình tới dập.”
Mấy cái lời thoại linh tinh mà tổng giám đốc bá đạo hay nói.
Toàn thân cô lại đắm chìm trong cảm giác vừa xấu hổ vừa e thẹn.
Ngay khi Hoắc Tùng Quân đang định hôn cô, cửa chính bỗng bị đẩy ra, cơn gió lạnh ùa vào từ bên ngoài khiến ngọn lửa nhiệt tình vừa dấy lên trong Hoắc Tùng Quân lập tức bị dập tứt Hai người đồng thời quay đầu nhìn sang Chỉ thấy Triệu Khôi Vĩ xách theo hai túi đồ lớn, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng đứng ở cửa, khiếp sợ nhìn bọn họ.
Mãi đến khi ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Tùng Quân đảo qua, anh ta mới yếu ớt chỉ về phía cửa, cất giọng đầy đáng thương: “Cái…cái đó, cửa không khóa, cho nên tôi liền vào được.”
Hoắc Tùng Quân cười lạnh một tiếng, Lạc Hiểu Nhã thì xấu hổ tới mức cứng đờ người, không dám nhúc nhích, cả người vẫn giữ nguyên tư thế giạng chân, khóa ngồi trên đùi Hoắc Tùng Quân, bị anh ôm lấy eo Triệu Khôi Vĩ nhìn khuôn mặt đỏ như trái cà chua của cô, nụ cười cũng trở nên cứng ngắc theo: “Cô, cô Lạc, tôi…tôi không thấy cái gì hết, tôi thề…”
Những lời này như nhấn mở công tác, khiến Lạc Hiểu Nhã hét lên một tiếng, nhảy mạnh khỏi đùi Hoắc Tùng Quân, suýt chút nữa ngã xuống đất rồi lại lúng túng đứng dậy, điên cuồng lao vào phòng mình, “râm” một tiếng đóng sập cửa lại.
Triệu Khôi Vĩ ngây người nhìn bóng lưng cô, trọng miệng vẫn đang lẩm bẩm mấy lời chưa nói hết: “…cô tin tôi được không…”
Hoắc Tùng Quân đứng lên từ sô pha, ánh mắt nhìn về phía người trợ lý ngu ngốc một lần nữa phá hỏng chuyện tốt của mình mang theo sự bất mãn khi chưa được thỏa mãn dục vọng.
Triệu Khôi Vĩ nhìn vào mắt tổng giám đốc Hoắc, cái đầu co lại: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi…tôi thật sự không biết anh…anh đang làm chuyện này, nếu không cho tôi một trăm cái lá gan tôi cũng không dám quấy rầy anh.”
Chàng trai nhỏ trong lòng anh ta lúc này cũng đang đổ lệ như thác rồi Sao lần nào cũng để anh ta bắt gặp loại chuyện này cơ chứ, đã bao nhiêu lần rồi, anh ta còn chả thể đếm nổi.
Anh ta cũng đâu muốn nhìn cảnh thân mật giữa tổng giám đốc Hoắc và cô Lạc chứ, anh ta vẫn còn là một gã cẩu độc thân đáng thương đây này, nhìn làm gì cho tâm hồn bị tổn thương?
Hoắc Tùng Quân nhìn vẻ mặt đau khổ thảm thương của anh ta, hít sâu một hơi: “Để đồ ở lại, người rời đi”
Triệu Khôi Vĩ như được ân xá, nhanh chóng đặt đồ xuống rồi vội vã rời đi như thể đăng sau đang bị chó đuổi.
Hoắc Tùng Quân nhìn cánh cửa đang mở, đau đầu vuốt trán. Bởi vì ngày trước Hiểu Nhã đã bảo người giúp việc vứt gần hết đồ trong nhà nên bây giờ thiếu rất nhiều thứ.
Ban nấy anh đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng mua đồ, lúc đi lên đã quên đóng chặt cửa, thế nên Triệu Khôi Vĩ mới có thể đi vào.
Hoắc Tùng Quân nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Lạc Hiểu Nhã, thở dài, cất từng thứ đồ một vào trong bếp sau đó tiến lên gõ cửa: “Hiểu Nhã, cậu ta đi rồi, em ra đi”
Lạc Hiểu Nhã rúc cả người vào chăn bông, rầu rĩ phát ra tiếng: “Em không ra đâu.”