Bố An có vẻ như không thấy được vẻ mặt của cô ta, trực tiếp đứng dậy thu dọn đồ đạc: “Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại thông báo cho bố được rồi, yên tâm là bố sẽ tới ngay lập tức. Bích Hà, bố chỉ có một đứa con gái là con, công ty rồi cũng sẽ giao cho con, con phải làm quen với việc quản lý tài sản trước, bố làm như vậy chính vì muốn rèn luyện cho con”
Lời nói này nghe có vẻ rất đàng hoàng khí thế, nhưng An Bích Hà lại không ngăn anh ta rời đi nữa.
Sau này công ty sẽ là của cô ta, An Bích Hà vừa nghĩ tới điều này, lại nghĩ tới việc Hoắc Tùng Quân sắp trả thù, vừa nghĩ tới lại thấy đau đầu.
Nếu như công ty sụp đổ, tất cả những gì cô ta làm lúc trước đều vô dụng, những gì mà Lạc Hiểu Nhã phải trải qua lúc trước, cảnh tượng bị nhục nhã đó, có lẽ sau này cô ta cũng sẽ phải hứng chịu An Bích Hà sống cao cao tại thượng nhiều năm như vậy, cô ta tuyệt đối không muốn trải qua những chuyện như Lạc Hiểu Nhã từng phải chịu, chỉ nghĩ đến thôi cô ta đã thấy sợ hãi trong lòng rồi.
Bố An cứ như vậy rời khỏi công ty, để lại một minh An Bích Hà ứng phó.
Bây giờ đã tới giờ tan làm, nhân viên lần lượt ra về, chỉ có bộ phận quan hệ công chúng phải ở lại tăng ca.
Phương Ly vẫn luôn để ý những hành động của An Bích Hà, thấy cô ta tới văn phòng của bộ phận quan hệ công chứng bèn cầm điện thoại đi vào một góc khuất hẻo lảnh, do dự hồi lâu mới gọi đi một cuộc điện thoại.
Điện thoại vang lên rất lâu mới có người bắt máy, bên trong truyền tới một giọng nói có chút nghi hoặc: “A lô, ai đấy?”
Trần Thanh Minh vừa cất lời, Phương Ly đã căng thẳng, kích động khẽ run ngón tay, thật lâu sau cô ta mới bình tĩnh trở lại rồi nói: “tà tôi!”
Cô ta vừa nói xong, đầu bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó mới có chút không kiên nhẫn nói: “Cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Phương Ly cảm thấy chua xót trong lòng, số điện thoại của Trần Thanh Minh, cô ta vẫn luôn nhớ rõ trong lòng, nhưng anh ta, ngay cả danh bạ cũng không thèm lưu, e là đã xóa số của cô ta từ lâu rồi Điều cô ta không biết là, Trần Thanh Minh ở đầu bên kia điện thoại kích động, vui mừng đến nhường nào.
Lúc trước Lạc Hiểu Nhã từng nói, Phương Ly còn chưa ra tay, bảo anh ta cố gắng nhẫn nhịn thêm một chút. Trần Thanh Minh đã sắp không chịu nổi nữa rồi, suýt nữa thì tự mình gọi điện thoại tới để kích thích Phương Ly rồi Bây giờ cuối cùng Phương Ly cũng gọi thoại tới, Trân Thanh Minh như thể nhìn thấy ánh nắng, xua tan hoàn toàn toàn lớp mây mù trong lòng anh ta “Trần Thanh Minh, An Thị gặp chút phiền toái, không biết vì sao An Bích Hà lại đắc tội với nhà họ Ngô, nhà họ Ngô đã công khai phân rõ giới hạn với An Bích Hà rồi, tiếp theo e là sẽ đối phó với An Thị”
Cô ta nói qua mọi hít sâu một hơi rồi công ty với An Bích Hà, tôi thấy hôm nay cô ấy rất lo lằng, đi khắp nơi tìm người giúp đỡ, không phải anh rất thích cô ấy sao? Anh sẽ giúp cô ấy chứ?”
Phương Ly nói xong, căng thẳng chờ Trân Thanh Minh trả lời Thật lâu sau, bên phía Trần Thanh Minh mới lên tiếng: “Tôi biết chuyện này, nhà tôi và tập đoàn An Thị có những mâu thuẫn không thể hòa giải được, tôi cũng không có cách nào để giúp đỡ, nhưng bên phía tôi đã chuẩn bị rút vốn ra rồi, đang cố gắng xoay sở, cô, cô nói với An Bích Hà, nói là tôi đang nghĩ cách giúp cô ấy, bảo cô ấy đừng lo lắng”
Trần Thanh Minh càng nói giọng nói càng có vẻ suy sụp: “Tôi cũng không có cách nào chống lại tập đoàn Hoắc Kỳ, không thể giúp cô ấy giống như Ngô Thành Nam, tôi thật vô dụng. Nếu như chẳng may An Thị thật sự sụp đổ, cô giúp tôi nói với cô ấy, ở chỗ tôi vẫn luôn có một vị trí cho cô ấy. Cho dù người nhà phản đối, tôi cũng sẽ nhận cô ấy, tôi nhất định sẽ nghĩ cách bảo vệ cô ấy thật tốt”
Nghe từng lời từng chữ anh ta nói, Phương Ly cản chặt môi, cố gắng không để lộ cảm xúc của mình, ánh mắt cô ta tràn đầy vẻ điên cuồng, âm hiểm.
Không thấy Phương Ly trả lời, Trần Thanh Minh gọi tên cô ta xác nhận: “Phương Ly, cô vẫn đang nghe chứ?”
Phương Ly cố gắng hết sức mới có thể khiến giọng nói mình bình tính trở lại Cô ta nói: “Ừm, tôi vẫn đang nghe, tôi sẽ chuyển lời tới cô ấy”
Trần Thanh Minh nghe vậy, giọng điệu lại trở nên nhẹ nhàng hơn, dùng sự dịu dàng khó mà thấy được nói cảm ơn cô ta.
Nhưng Phương Ly nghe xong, khóe mắt lại càng đỏ hơn, cô ta thích Trần Thanh Minh, dùng mọi thủ đoạn tâm cơ cũng không thể nhận được chút dịu dàng nào của anh ta nhưng chỉ vì An Bích Hà mà lại được anh ta đối xử nhẹ nhàng như vậy.
Càng nghĩ càng thấy không cam tâm, ánh mắt cô ta đỏ rực lên, nhìn có vẻ vô cùng đáng Sợ.