Vẻ mặt cô ta vô cùng điên cuồng, ánh mắt cô ta nhìn Sở Hân tràn ngập thù hận, đối với An Vụ Khang cũng có oán giận nhưng vì ông ta là bố của bản thân, lại là chủ nhân của An thị, cô ta mới không ra tay, vì thế chỉ có thể mang gấp đôi oán giận trút hết lên người của Sở Hân.
Sở Hân vừa bước ra khỏi nhà hàng đã nhìn thấy bóng dáng của An Bích Hà, cho nên cô ta cố ý gọi to tên An Vu Khang, gợi ra chuyện để nói với ông ta và thu hút sự chú ý của An Bích Hà.
Quả nhiên An Bích Hà mắc câu thật, cô ta còn điên cuồng hơn những gì Sở Hân tưởng tượng rất nhiều, cô ta đánh người một cách rất dã man, tàn bạo.
Sở Hân hết sức chịu đựng sự đau đớn trên người, cô ta vừa chịu đựng sự đánh đập tàn bạo của An Bích Hà, vừa đẩy An Vu Khang ra: “Anh đi đi, để cho em yên, đừng để em nhìn thấy anh thêm một lần nào nữa”
Bởi vì tiếng động quá lớn, An Bích Hà đã thu hút rất nhiều người đến đây.
Sở Hân vừa lấy tay che đầu, vừa rưng rưng nước mắt nhìn An Bích Hà, miệng cô ta không ngừng xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, là lỗi của tôi. Là tôi dụ dỗ anh ấy. Tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến anh ấy cả. Bố của cô vẫn rất yêu gia đình của cô, vãi con gái của anh ấy.
Lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của … Tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi
Sở Hân có một dáng vẻ yếu đuối, mong manh, gương mặt xinh đẹp, dịu dàng, dáng vẻ thận trọng và đáng thương này khiến cho không ít người ở hiện trường đồng tình, ủng hộ cô ta, đặc biệt là An Vu Khang.
Bản thân ông ta cũng cực kỳ thích Sở Hân, cảm thấy điểm gì của cô ta cũng rất hợp ý mình. Ngay từ ban đầu khi An Bích Hà giơ tay lên đánh, ông ta vừa cảm thấy xấu hổ, vừa cảm thấy day dứt.
Thành ra, Sở Hân bị đánh như vậy mà cô †a vẫn một mực bảo vệ cho An Vụ Khang, cán cân trong lòng ông ta lập tức dao động, nghiêng về phía Sở Hân, ông ta lao tới nằm lấy cổ tay An Bích Hà, ánh mắt ông ta hiện lên sự tức giận vô đối: “Con xong chưa, dừng tay lại cho bối”
An Bích Hà bị ông ta giữ tay lại, đầu tóc cô rối bù, khuôn mặt đỏ bừng bừng, trông cô ta bây giờ chẳng khác nào một bà điên, cô ta nhìn An Vu Khang một cách hoài nghỉ: “Bố, bố bênh vực, bảo vệ cho cô ta đấy à, bố có biết bây giờ bố đang làm gì không vậy?”
“Vậy con có biết con đang làm gì hay không? Con xem thử xem con làm như vậy là giống kiểu gì, dám ngồi lên đầu bố của con dạy đời người khác sao.’ An Dật Thanh nói với một giọng nói vô cùng tức giận: ‘Con đừng gây chuyện nữa, nơi này rất gần An thị, có không ít người quen biết chúng ta, vì vậy tốt nhất con đừng làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn nữa”
“Bố cũng biết xấu hổ cơ à?” An Bích Hà cười khẩy, nhìn An Vu Khang với ánh mắt tràn trề thất vọng: “Bố có biết công ty chúng ta sắp phá sản rồi hay không? Bố có biết nhà họ Ngô đã tuyên bố không liên quan gì đến chúng ta nữa rồi hay không? Bọn họ không muốn trở thành người chống lưng cho An thị nữa, Hoắc Tùng Quân muốn đối phó với An thị của chúng ta, bố có biết gia đình chúng ta sắp không được sống yên ổn nữa rồi hay không. “
An Vu Khang nghe vậy liền sững sờ, đần cả người, vì trốn tránh An Bích Hà và mẹ của cô ta mà ông ta đã tắt điện thoại di động từ rất lâu, hầu như tất cả mọi người đều không liên lạc được với ông ta, ông ta cũng không hề hay biết rốt cuộc bên ngoài đang xảy ra những chuyện gì An Bích Hà nhìn bộ dạng ngỡ ngàng của An Vu Khang, ánh mắt cô ta càng thêm phần mỉa mai: “Bây giờ, bố một lòng một dạ yêu thương con hồ ly tỉnh này. Bố quên mất con, mẹ con, gia đình chúng ta và cả công ty nữa An Vu Khang, bố thật sự tốt quá rồi mà!”
Cảm giác áy náy, tội lỗi trong lòng An Vu Khang bị ánh mắt và tất cả những lời nói nhỏ nhẹ của An Bích Hà làm hao mòn rồi xóa sạch mất, ông ta cũng biết hiện tại là thời khắc mấu chốt, ông ta không thể nổi giận với An Bích Hà ở đây được.
Ông ta hít sâu một hơi, quay đầu sang nhìn Sở Hân đáng thương, dáng người mảnh mai cúi đầu, ông ta nhẹ giọng nói: “Em về nhà trước đi, chờ anh xử lý xong công chuyện, rồi buổi tối anh sẽ sang chỗ em”
Sở Hân ngẩng đầu, nhanh chóng liếc nhìn ông ta một cái.
Trong mắt Sở Hân ngập ngụa nước mắt, cô ta lung lay như sắp ngã, khuôn mặt cô ta bị An Bích Hà đánh đến nỗi có cả vết bầm tím, trông bộ dạng của cô ta không chỉ nhếch nhác, thảm hại mà còn làm cho người ta cảm thấy đau lòng, tiếc thương thay.
Sở Hân cũng không gây chuyện, cực kỳ hiểu những gì An Vụ Khang vừa mới nói, cô ta nhẹ gật đầu. Trước khi rời đi, Sở Hân còn liếc nhìn An Bích Hà với vẻ sợ hãi, sau đó cô ta lại nhìn An Vu Khang với vẻ tràn đầy lo lắng.
An Vu Khang hiểu ý cô ta, Sở Hân sợ vì chuyện này mà An Bích Hà vô tình làm tổn thương ông ta. Trong lòng ông ta hẳn là rất cảm động, An Vu Khang cực ký dễ chịu, an ủi cô ta: “Không sao, con bé không dám làm gì anh, dù sao anh cũng là bố của nó mà.”
Lúc này, Sở Hân mới thở phào nhẹ nhõm một cái rồi rời đi.