Khuôn mặt Lạc Hiểu Nhã vô cùng áy náy: “Em xin lỗi, em không nghĩ là sẽ bị mài thành ra như vậy?
Hoắc Tùng Quận xoa xoa đầu của cô, nở nụ cười yếu ớt: “Không sao đâu, là do em sợ bị đám người kia đuổi kịp, sợ hai chúng ta lại rơi vào tình huống nguy hiểm”
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy Hoắc Tùng Quân an ủi như vậy thì tình thần cũng được kéo lên rất nhiều: “Chúng ta chạy cũng khá xa rồi, em không nghe thấy có tiếng chân người đuổi theo phía sau, những người đó chắc là đã bị chiếc xe cháy đánh lạc hướng rồi”.
Nói xong hình như cô chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay sang Hoắc Tùng Quân nói: “Trong xe anh cũng có đồ gì quan trọng không? Hồi nãy vì để dời sự chú ý của đám người đó, tranh thủ thời gian cho chúng ta nếu em đốt chiếc xe đó đi rồi”
Hoắc Tùng Quân khẽ lắc đầu: “Không có gì hết.”
Chiếc xe này là do anh tùy tiện lái mà thôi, không phải là chiếc xe anh hay đi, vì vậy kính chắn gió phía sau mới có thể dễ dàng bị đạn bắn thủng như vậy.
Chiếc xe bình thường anh đi đều là xe chống đạn.
Thông qua chuyện này đã khiến cho anh rút ra một bài học, lúc nào cũng có những kẻ ty tiện bỉ ổi muốn ám sát anh, nói không chừng sau này sẽ làm liên lụy đến Lạc Hiểu Nhã.
Vì vậy Hoắc Tùng Quân đã đưa ra một quyết định: Đợi sau khi anh trở về sẽ đổi tất cả xe thành xe chống đạn hết.
Sau khi Hoắc Tùng Quân tỉnh lại muốn chống người đứng lên, thế nhưng cổ chân chợt nhói đau, không có sức lực, cả người lại ngã xuống.
“Làm sao vậy?” Lạc Hiểu Nhã vội vã đỡ anh, gấp gáp hỏi.
Chẳng có lẽ là lúc cô cõng Hoắc Tùng Quân đã chạm vào chỗ nào khiến chân anh ấy bị gãy à!
Da thịt ma sát một chút như vậy cũng không đến nỗi làm cho anh đứng lên cũng không nổi chứ.
Hoắc Tùng Quân khẽ nhíu mày nhìn cổ chân của mình, giữa hai lông mày cau lại.
Lạc Hiểu Nhã nhìn theo ánh mắt của anh, lập tức bắt đầu kiểm tra, kết quả phát hiện ra một vết thương ở phía trên tất, càng gần viền màu vàng đậm, ướt nhẹp.
“Sao chỗ này của anh lại chảy máu thế này?”.
Sau khi cởi tất ra, Lạc Hiểu Nhã nhìn thấy một vết thương rất sâu, vết thương trên trán đã động lại, máu cũng không còn chảy nữa, thế nhưng không biết vì sao vết thương trên chân vẫn còn thấm máu ra ngoài.
Hoắc Tùng Quân thấy cô sốt ruột, vội vã an ủi: “Không có việc gì, chỉ là một vết thương nhỏ, chắc là lúc xe hỏng cắt phải rồi”.
“Không được, không được, chúng ta phải nhanh chóng tìm cứu trợ, nếu như bị uốn ván thì phải làm sao bây giờ? Vết thương trên trán anh cũng phải sát trùng chứ, ai biết được liệu có để lại di chứng gì hay không?”
Lạc Hiểu Nhã vội đến mức sắp khóc, cô không muốn Hoắc Tùng Quân xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn nào cả.
“Đừng khóc đừng khóc, anh không đau, chỉ là tạm thời không đi được, đau một lúc là hết ấy mà” Hoắc Tùng Quân thấy cô khóc nước mắt ngắn nước mắt dài cũng đau lòng theo: “Em nhìn xem khuôn mặt nhỏ này bẩn thế nào, khóc như thế vẽ thêm mấy đóa hoa lên mặt rồi”
Nước mắt Lạc Hiểu Nhã ngừng chảy, hung hăng lấy tay lau mặt, quay lưng về phía anh ngồi xổm xuống.
“Em làm gì thế?” Hoắc Tùng Quân kinh ngạc nhìn hành động của cô.
Lạc Hiểu Nhã nháy mắt với anh: “Lên đi, em cõng anh đi tiếp, em cũng không biết chúng ta đang ở đâu, vừa nãy chỉ đi lung tung thôi, anh nhìn xem có nhận ra hướng nào để đi ra khỏi cánh rừng này hay không. Hai chúng ta không thể tiếp tục lề mề ở đây nữa, nếu như bọn họ phát hiện ra chúng ta chưa chết, nói không chừng còn tìm tới lần nữa. Vết thương trên người anh vẫn chờ điều trị kìa, chúng ta đi ra ngoài càng sớm càng tốt”
Hoắc Tùng Quân nhìn bộ dáng kiên trì cứng cỏi của cô mà trong lòng vừa cảm động vừa buồn cười, nhìn tấm lưng nhỏ bé gầy gò trước mặt anh thực sự không đành lòng leo lên.
Chính mình người thì cao ráo, nhìn cũng không béo, thế nhưng cơ bắp hàng thật giả thật này mà đè lên thì anh sợ sẽ đè bẹp Lạc Hiểu Nhã mất.
“Anh ngẩn ngơ cái gì, có khác nào đàn bà không, lề mà lề mề” Lạc Hiểu Nhã không nhịn được liếc anh một cái, bày ra dáng vẻ của một người mạnh mẽ: “Anh đừng nhìn em như vậy, thân thể em rất chắc chắn đó”a