Cũng may lúc nãy khi lên xe cô đã thắt dây an toàn, nếu không với tốc độ này thì chắc chắn cả người cô đã lao về phía trước.
Hoắc Tùng Quân lái xe với tốc độ nhanh nhất, chiếc xe phóng như điện trên đường, vì kính.
chắn gió đã bị bắn vỡ nên cô cảm nhận được gió từ bên ngoài không ngừng thổi vào trong xe, vô cùng lạnh.
Phía sau còn có tiếng súng, bọn người kia liên tục nổ súng về phía bọn họ.
Bởi vì viện dưỡng lão nằm ở ngoại ô thành phố nên giao thông ở đây rất vắng vẻ, hơn nữa đoạn đường gần đây cũng không có bất kì chốt giám sát nào. Chính vì lý do này mà bọn người kia mới có thể to gan đến như vậy.
Lạc Hiểu Nhã tính tới tính lui, cô đang suy nghĩ bọn người này rốt cuộc là do ai phái tới thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Hoắc Tùng Quân.
“Hiểu Nhã, phía trước và phía sau đều có xe của bọn chúng, em bám chắc vào, bây giờ anh sẽ cho xe lao xuống sườn núi.”
Nghe xong, Lạc Hiểu Nhã giật mình, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tâm trạng vô cùng căng thẳng, cô bám chặt vào ghế ngồi.
Cô cảm thấy giữa cô và xe thật sự có mối nghiệt duyên, mỗi lần cô ngồi trên xe thì xác suất xảy ra chuyện là rất cao. Cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, bây giờ anh chẳng khác gì một thần chết, gương mặt căng thẳng nhưng cả người lại toát ra khí lạnh đến thấu xương.
Hình ảnh bố gục trên tay lái đột nhiên vụt qua tâm trí cô, điều này khiên cô cảm thấy sợ hãi.
“Hoắc Tùng Quân, anh, anh phải cẩn thận, anh không được xảy ra chuyện gì.” Cô lo lắng nhắc nhở anh, giọng nói vô cùng run rẩy.
Bây giờ cô đã không còn ai bên cạnh, Hoắc Tùng Quân là người thân duy nhất của cô, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.
“Hiểu Nhã, em yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu.”
Tuy cả hai đang ở trong tình huống vô cùng nguy hiểm nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn mỉm cười nhìn Lạc Hiểu Nhã, anh nhẹ giọng an ủi cô, điều này khiến tâm trạng của Lạc Hiểu Nhã bớt căng thẳng đi phần nào.
Lạc Hiểu Nhã vừa mới ổn định được cảm xúc thì bất ngờ một chiếc xe đã vượt lên bên cạnh xe của hai người, giây sau một bên xe của họ bị tông mạnh, xe bị mất kiểm soát, lao thẳng xuống sườn núi.
Giây phút mà xe lao xuống sườn núi, cô cảm nhận được một vòng tay vô cùng rắn chắc, quen thuộc ôm chặt lấy cô, ngay lập tức cả người cô đã nằm gọn trong lòng anh..
Hoắc Tùng Quân dùng lực rất mạnh ôm lấy cô, khuôn mặt cô áp vào lồng ngực anh, vì có sự che chở của anh mà cô không hề nhìn thấy khung cảnh đáng sợ xung quanh, lúc này cô chỉ còn nghe được nhịp tim của anh, trên đầu cô vang lên giọng nói của anh.
“Hiểu Nhã, đừng sợ”
Lúc này xe đã hoàn toàn mất khống chế, không ngừng lao xuống.
Sau một hồi rung chuyển trời đất, chiếc xe đụng mạnh vào thân của một cây đại thụ rồi ngừng lại.
Lạc Hiểu Nhã cảm giác như mắt tối sầm lại, đầu óc mê man, mất một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, tiếng nổ ầm ầm bên tai dần nhỏ lại rồi cuối cùng cũng ngừng hẳn.
Cô dùng tay đẩy đẩy Hoắc Tùng Quân một cái nhưng phát hiện ra không hề nhận được sự đáp lại nào.
Ngay lập tức Lạc Hiểu Nhã trở nên luống cuống.
Mặc dù Hoắc Tùng Quân ôm cô rất chặt, nhưng Lạc Hiểu Nhã vẫn cảm giác được rằng anh đã mất đi ý thức, cánh tay anh giống như là những chiếc kim sắt, vô cùng cứng rắn, giữ chặt lấy cô, không có bất kỳ dấu hiệu nào là sẽ buông ra cả.
Trái tim của Lạc Hiểu Nhã vẫn luôn run run, cô phải dùng một sức mạnh vô cùng lớn, mãi mới có thể thoát khỏi lồng ngực của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy trên trán của Hoắc Tùng Quân toàn là máu, vẻ đẹp trai tuấn tú thường ngày đã biến mất, khuôn mặt tái nhợt, nhìn thoáng qua vô cùng đáng sợ.
Lạc Hiểu Nhã run rẩy đưa tay tới, chạm vào khuôn mặt của Hoắc Tùng Quân, giọng nói vừa nghẹn ngào, vừa hoảng loạn: “Hoắc Tùng Quân, anh mau tỉnh lại đi… Hoắc Tùng Quân, mau tỉnh lại đi!”