Nói đến đây, bản thân Lạc Hiểu Nhã cũng không chắc chắn lần sau sẽ như thế nào, vì vậy mới sửa lại: “Sau này em sẽ xem xét tình hình cụ thể rồi mới quyết định. Nếu là chuyện nguy hiểm em nhất định sẽ không để bản thân dính vào, sẽ nhanh chóng rút lui, tuyệt đối sẽ không để bản thân bị thương.”
Hoắc Tùng Quân vừa tức giận vừa buồn cười nhìn cô. Bây giờ cô như một đứa trẻ đang nhận lỗi, ngoan ngoãn cúi thấp đầu. Nhưng trong lời nói của cô vẫn thể hiện một thái độ kiên quyết, có lẽ trong tương lai sẽ có nhiều chuyện cô nhất định không chịu khoanh tay đứng nhìn”
“Sau này nếu có xảy ra chuyện gì thì không được tự ý hành động nữa, ít nhất cũng phải bàn bạc với anh.”
Cuối cùng, người nhượng bộ vẫn là Hoắc Tùng Quân, nghe giọng điệu của anh không còn tức giận nữa Lạc Hiểu Nhã liền ngẩng đầu, cười lấy lòng anh.
Vì khóc nhiều mà đôi mắt và chóp mũi của cô vẫn còn ửng đỏ, lúc này cô lại mỉm cười để lộ hàm răng đều trắng tinh. Trông cô vừa đáng thương lại rất đáng yêu.
Hoắc Tùng Quân kìm lòng không được liền đưa tay nhéo má cô, cảm nhận được da thịt mềm mại của cô dưới tay mình, tâm trạng của anh mới thoải mái được phần nào.
Sau đó, anh kéo cô lên xe rồi nói: “Cái tên Quý Tiêu Châu đó lúc nào cũng nói là anh trai của em, vậy mà lại giới thiệu cho em mấy người nguy hiểm kia. Lúc em làm chuyện nguy hiểm cũng không ngăn cản, anh phải tìm cơ hội dạy dỗ anh ta một chút mới được.”
Lạc Hiểu Nhã nhẹ giọng nói: “Là em nhờ anh ấy, không thể trách anh ấy được.”
Hoắc Tùng Quân nhìn cô, cô mím môi không dám nói gì nữa.
Hoắc Tùng Quân khởi động xe, sau khi Lạc Hiểu Nhã nói địa chỉ của viện dưỡng lão, hai người nhanh chóng lái xe đi đến đó.
An Thị. Trước đây, Phương Ly đã từng gặp bà nội của Bách Hiểu Nhã một lần. Sau này, cô ta luôn chú ý đến chuyện của nhà họ Lạc, cô ta rất muốn xem bộ dạng chịu nhiều ủy khuất của Lạc Hiểu Nhã khi ở cùng với người nhà họ Lạc.
Nhưng vì chuyện Trần Thanh Minh đột nhiên tỏ tình nên cô ta lại dồn hết sự chú ý sang An Bích Hà.
Những ngày vừa qua cô ta đã hoàn toàn lấy được sự tín nhiệm của An Bích Hà. Ở An Thị, cô ta không khác gì cá gặp nước, diều gặp gió.
Bây giờ có thời gian nên cô ta lại đi dò hỏi chuyện của nhà họ Lạc. Lúc này, cô ta mới biết bố con Lạc Đại Hùng đã bị Lạc Hiểu Nhã dạy cho một bài học, bà cụ Lạc cũng bị đưa vào viện dưỡng lão.
Lúc Phương Ly nghe được chuyện này, cô ta vô cùng kinh ngạc.
Lúc trước, khi cô ta còn làm việc ở Trần Thị, đã nhiều lần tiếp xúc với Lạc Hiểu Nhã nên cô ta biết rõ tính cách của Lạc Hiểu Nhã, cô tuyệt đối không phải dạng người ra tay với người khác ác đến như vậy. Lúc cô đối phó với quản lý thành phố và Phương Ly, lúc nào cũng chưa cho họ con đường sống.
Nhưng lần này biết được kết cục của mấy người nhà họ Lạc, Phương Ly thật không thể tin nổi, Lạc Hiểu Nhã không chừa cho họ con đường sống nào. Ba người đó người nào người nấy đều vô cùng thảm hại. Nhưng nếu so với bố con Lạc Đại Hùng thì xem ra bà cụ Lạc vẫn còn tốt hơn nhiều, bây giờ bà cụ chỉ phải chịu sự cô đơn hiu quạnh đến hết đời ở viện dưỡng lão.
Nhưng chuyện làm cho cô ta ngạc nhiên nhất đó chính là những chuyện xảy ra lần này không hề có sự giúp đỡ của Hoắc Tùng Quân, toàn bộ đều là do một mình Lạc Hiểu Nhã một mình giải quyết.
Thủ đoạn của Lạc Hiểu Nhã có lẽ còn tàn nhẫn hơn những gì cô ta nghĩ.
Sau khi đã biết tường tận sự việc, cô ta lập tức đi đến phòng làm việc của An Bích Hà, kể lại toàn bộ mọi chuyện cho cô ta nghe.
Giống như Phương Ly, sau khi nghe xong An Bích Hà cũng không giấu được sự kinh hãi. Thậm chí lúc biết được tình trạng bây giờ của bố con Lạc Đại Hùng, cô ta đã bị dọa đến nỗi mặt không còn giọt máu, trong lòng không khỏi chột dạ.
“Cô có chắc chuyện này là do Lạc Hiểu Nhã làm không?”
“Tôi chắc chắn, tôi còn điều tra được, trước khi Lạc Hiểu Nhã đi đến sòng bài cô ta đã tự mình tìm gặp anh Long. Nhờ có anh Long giúp đỡ nên mọi việc mới suôn sẻ được như vậy. Tất cả đều là một màn kịch do Lạc Hiểu Nhã bày ra”
Lúc Phương Ly nói mấy lời này, cô ta nhìn chằm chằm An Bích Hà, gương mặt An Bích Hà rõ ràng là ngày càng tái nhợt, ánh mắt hoài nghi về tính xác thực của chuyện này.
Nhìn dáng vẻ của An Bích Hà, không lẽ là cô ta đang sợ hãi? Cô ta còn có vẻ lo lắng, thấp thỏm không yên giống như là đang chột dạ chuyện gì đó.