Hoắc Tùng Quân không nói gì, ánh mắt của ông cụ quá độc, ở trước mặt ông ấy tất cả lời nói dối của anh đều sẽ bị phơi bày.
Nhìn thấy anh cúi đầu không nói lời nào, ông cụ lại đau lòng: “Tùng Quân này, ông nội không miễn cưỡng cháu, chuyện kết hôn của cháu thì tự cháu xem xét rồi làm. Nếu như cháu không muốn cưới cô gái nhà họ An kia, ông nội dù có đánh mất cái bộ mặt già này cũng từ chối cuộc hôn nhân này cho cháu”
Hoắc Tùng Quân nghe thấy những lời này thì trong lòng chợt ấm áp. Toàn bộ trên dưới nhà họ Hoắc, cũng chỉ có mỗi ông nội mới có thể không mang theo bất kỳ công danh lợi lộc nào mà quan tâm tới anh, thương yêu anh như vậy.
“Ông nội, không cần ông phải ra tay, cháu sẽ nghĩ cách để giải quyết cuộc hôn nhân này.”
Mới vừa nói xong lời này, mẹ Hoắc liền bưng thức ăn đi ra, An Bích Hà cũng theo sát phía sau, dáng vẻ rất bận bịu, giống như là thật sự coi bản thân thành nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc vậy. “Bố, Tùng Quân, đừng nói chuyện nữa mau ăn cơm thôi” Mẹ Hoắc gọi lớn hai người đang ngồi trên sô pha.
Hoắc Tùng Quân đỡ ông cụ ngồi lên chủ vị, An Bích Hà cũng bị mẹ Hoắc đẩy tới chuẩn bị ngồi ở bên cạnh Hoắc Tùng Quân.
Ông cụ nhìn thấy cảnh này thì đột nhiên cất tiếng nói: “Vụ Hà Lan này, hôm nay không phải nói là bữa cơm gia đình sao?”.
Mẹ Hoắc bỗng sửng sốt rồi nhìn theo ánh mắt của ông cụ đang nhìn về phía An Bích Hà thì chợt giật mình.
“Bố, bố nói gì vậy, Bích Hà đâu phải là người ngoài, chúng ta sớm muộn gì cũng trở thành người một nhà”
Ông cụ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Con cũng nói rồi, sớm muộn gì cũng thành người một nhà, nhưng hiện tại không phải”.
An Bích Hà lập tức trở nên gượng gạo, dù da mặt cô ta có dày tới đâu, nghe thấy ông cụ nói vậy cũng không thể nào ngồi lại được.
“Cháu, cháu đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có việc, cháu xin phép đi trước đây ạ”
Vẻ mặt cô ta tái nhợt, đến cả tạp dề cũng không kịp cởi ra, cầm lấy túi xách của mình liền vội vã rời khỏi nhà họ Ноӑс.
Mẹ Hoắc ngăn cản hồi lâu cũng không ngăn nổi, nhìn bóng lưng của cô ta, đối với ông cụ tức giận nói: “Bố, bố nói xem bố đang làm cái gì vậy, sau khi Bích Hà tới đây, vẫn luôn bận bịu giúp đỡ, vất vả lắm mới làm xong một bàn thức ăn lớn thế này, bố ngay cả người cũng không muốn giữ lại, như vậy có phải quá không có phép lịch sự rồi không!”
Bố Hoắc nhìn thấy vợ mình tức giận liền vội vàng kéo lấy vạt áo của bà ấy, biểu thị bà ấy đừng nói thêm nữa, không nhìn thấy sắc mặt của ông cụ đều tối sầm lại rồi sao..
Mẹ Hoắc đang trên đà tức giận, nên nói rất hăng say, ông cụ đột nhiên hung hãn vỗ bàn một cái, cuối cùng cũng khiến cho bà ấy yên tĩnh lại.
“Vu Hà Lan, tôi lâu rồi chưa trở về nhà, có phải trong mắt cô không có ông già này nữa rồi phải không?”
Mẹ Hoắc lúc này mới chú ý tới ông cụ sắc mặt tái xanh, mồ hôi lạnh trên trán lập tức túa ra. Cũng lâu lắm rồi ông cụ chưa trở lại, bà ấy suýt nữa thì quên tính khí của ông, đã quá đắc ý vênh váo rồi. “Không phải đầu, bố… con chẳng qua là, chẳng qua là cảm thấy, Tùng Quân đã cùng con bé đính hôn, cho nên, một bữa cơm chắc cũng không sao đâu.”
Ông cụ khẽ liếc bà ấy một cái: “Chỉ là đính hôn mà thôi, cũng đâu phải là kết hôn. Tôi khó khăn lắm mới trở về nhà một chuyến, đã nói là bữa cơm gia đình, vậy mà để cho người ngoài tới thế là thế nào. Trong nhà lại không
phải là không có người giúp việc, không cần cô phải bận rộn, không biết còn tưởng rằng chúng ta cố ý làm khó người khác vậy”.
“Con…”
“Cô không thông báo cho tôi, không có báo cho Tùng Quân biết, cô đặc biệt trù tính ra điều này, muốn làm ra cái gì chúng tôi đều biết rõ, không cần nói bất cứ cái gì nữa”.
Những lời mà Mẹ Hoắc muốn nói cũng đều phải giữ lại trong cổ họng, không khỏi hít xuống một hơi, ra sức hít thở sâu vài cái sau đó mới nở nụ cười cứng ngắc rồi nói: “Bố, con làm vậy cũng đều là nghĩ cho Tùng Quân thôi ạ”
“Nói thử xem!” Ông cụ vẻ mặt lãnh đạm nói.
Mẹ Hoắc nghe thấy lời này, ánh mặt chợt phát sáng, nhìn về phía Hoắc Tùng Quân: “Nhà họ An và nhà họ Hoắc có không ít hợp tác, thực lực không tồi, An Bích Hà lại là con gái độc nhất của nhà họ An, sau này tất cả mọi thứ. của nhà họ An đều sẽ do con bé thừa kế, chỉ cần nó gả cho Tùng Quân, đối với nhà họ Hoắc chúng ta mà nói, chính là như hổ mọc thêm cánh..”.