Người nọ không đề phòng, lúc bị Lạc Quang nắm cổ áo, anh ta còn đang mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra. Anh ta nhìn Lạc Quang rồi cười bằng giọng nhàn nhạt: “Tôi hại cậu lúc nào?”
Lạc Quang cắn chặt hàm rồi rít từng từ qua kẽ răng, trông vô cùng kinh khủng: “Nếu không phải anh một mực xúi giục kêu tôi đi mượn tiền thì sao tôi có thể nợ sòng bạc nhiều như vậy? Do anh, tất cả là do anh, anh hại tôi rồi đấy!”
Người kia nghe Lạc Quang nói vậy thì nụ cười trên mặt càng hiện rõ mồn một, thậm chí vẻ vô tội còn tràn ngập trên mặt anh ta: “Sao cậu có thể nói tôi như vậy? Tôi thấy cậu chơi vẫn chưa đã nên chỉ cho cậu một cách có thể gỡ gạc lại thôi mà? Chẳng phải mượn tiền hay không đều là quyết định của cậu sao?”
Lạc Quang nghe vậy thì sững người.
Người kia tiếp tục nói: “Hơn nữa ban đầu lúc tôi nói, rõ ràng cậu đã từ chối rồi. Nhưng đột nhiên cậu lại đổi ý, chẳng kể chuyện này cũng là do tôi à?”
Đột nhiên ngón tay đang nắm cổ áo người kia của Lạc Quang như mất hết sức lực, anh ta từ từ buông tay ra, vẻ mặt vô cùng suy sụp.
Đúng vậy, ban đầu là anh ta thua sạch tiền của bà nội, đã quyết định không chơi nữa nhưng nghĩ đến chuyện Lạc Hiểu Nhã có Hoắc Tùng Quân chống lưng, nghĩ đến chuyện Hoắc Tùng Quân có tiền, chắc chắn có thể giúp mình trả nợ nên mới buông thả bản thân như vậy.
Cuối cùng đi vay nặng lãi rồi thua toàn bộ số tiền đó, đến một cắc cũng không còn.
Người kia thấy sắc mặt Lạc Quang không được tốt thì hất tay anh ta ra, sửa sang lại quần áo của mình rồi nhìn anh ta bằng ánh mắt mỉa mai: “Có bản lĩnh thì nghĩ cách mà trả đi! Nếu không trả nổi tiến, nói không chừng lần sau tôi gặp cậu, cái tay dùng để đánh người này của cậu cũng không còn nữa đâu.”
Nói xong người đó mắng thêm mấy câu rồi xoay người rời đi.
Lạc Quang trừng mắt nhìn người nọ, giận đến mức mắt cũng muốn lồi ra ngoài, trong lòng anh ta thừa biết người của sòng bạc bày hãm hại mình. Nhưng cho dù biết thì sao? Hợp đồng vay tiền là do chístay anh ta ký, không lẽ nói bọn họ ép anh ta?
Sau khi Lạc Quang rời đi, anh Long nhìn xung quanh rồi trầm giọng nói: “Cô bé, ra đi.”
Anh Long vừa dứt lời thì cánh cửa bật mở, Lạc Hiểu Nhã xuất hiện. Ánh đèn trong nhà không được sáng lắm nhưng khi cô xuất hiện, hào quang của cô đã làm chói lọi khắp nhà, làn da trong suốt như ngọc, đường nét khuôn mặt tinh xảo mà xinh đẹp.
Bọn đàn em bị anh Long đuổi ra ngoài ngoáy đầu lại nhìn theo bản năng. Đám người đó há hốc miệng, trong lòng thầm khen ngợi sắc đẹp của người phụ nữ này, đẹp ngang ngửa mấy diễn viên hay xuất hiện trên truyền hình.
Nhưng vì ngại Anh Long nên bọn họ cũng không biểu lộ quá nhiều qua ánh mắt.
Sau khi Lạc Hiểu Nhã xuất hiện thì nhìn anh Long rồi cười rất tao nhã: “Không ngờ nhanh như vậy mà ông đã giải quyết xong chuyện của Lạc Quang rồi. Tôi còn tưởng sẽ phải mất một thời gian nữa, ông đã giúp tôi giải quyết một vấn đề khá khó nhằn đấy”
“Không có gì, đôi bên cùng có lợi mà thôi. Cô cho chúng tôi nhiều lợi ích như vậy nên dĩ nhiên là tôi cũng phải bỏ công một chút” Anh Long nhìn Lạc Hiểu Nhã rồi cười một tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ ôn hòa rồi nói: ” Lạc Quang không có ý chí nên rất dễ bị dụ dỗ, thế nên tôi cũng không phí nhiều sức lắm. Chuyện tiếp theo còn phải xem cô xử trí ra sao, chỉ sợ nhà họ Lạc sẽ làm phiền cô thôi.”
Lạc Hiểu Nhã không để ý đến những thứ này, việc này là một phần trong kế hoạch của cô.
Lúc trước nhẫn nhịn giúp đỡ bác Lạc, bây giờ cả đã cắn câu, cũng nên thu lưới rồi. Cô không cần tiếp tục che giấu và đối xử tốt với kẻ thù nữa.
“Anh Long, tôi về trước nhé, sau này phiền ông điều động nhân viên, làm cho Lạc Quang sợ hãi giúp tôi.”
Phải ép bọn họ đến đường cùng, khiến họ mất hết cả tài sản và nhà cữa.
Anh Long gật gật đầu, ra hiệu là mình đã đồng ý.
Bấy giờ Lạc Hiểu Nhã mới rời đi, anh Long nhìn ra bên ngoài, vừa rồi chính mắt cô cũng đã nhìn thấy bộ dạng chật vật của Lạc Quang, quỳ rạp người xuống đất như thể không có xương, giống như một con chó cầu xin anh Long cho mình thêm thời gian mấy ngày.
Bộ dạng chật vật đó khiến người nhìn vừa cảm thấy sảng khoái lại vừa cảm thấy thương hại.
Không thể dính vào những thứ như bài bạc. Nếu ý chí đủ lớn thì thử một vài lần cũng được, có thể coi như một trò tiêu khiển. Nhưng dấn sâu vào nó thì không được. Sở dĩ Lạc Quang ham mê đánh bài không phải là do anh ta không hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, mà là vì anh ta không muốn tìm một công việc đàng hoàng, luôn ôm trong lòng hy vọng có thể đổi đời nhờ việc đánh bài.