Đúng lúc cô thấy anh Long đi từ trong phòng ra. Đối diện với ánh mắt cô, khoé miệng ông ta còn cong lên. Trên gương mặt ôn hoà, trầm lắng kia vẫn hiện lên sự hiền từ vô cùng.
Lúc Lạc Hiểu Nhã đang mải ngây người ra thì đã bị Quý Tiêu Châu kéo ra ngoài.
Mãi đến sau khi đi ra ngoài, Quý Tiêu Châu mới nhẹ nhàng thở ra, cậu ta nói với Lạc Hiểu Nhã: “Bên trong xảy ra chuyện gì, cô cứ nói thật với tôi, không cần giấu giếm, nếu không thì tôi không thể yên tâm được”
Thái độ trong lòng Lạc Hiểu Nhã đối với anh Long cũng không chuẩn xác lắm. Thấy Quý Tiêu Châu hỏi nên cô vội vàng thuật lại cuộc gặp gỡ giữa mình và anh Lon, kể cả toàn bộ cuộc đối thoại cũng nói cho cậu ta nghe.
Sau khi cô nói xong thì đưa ánh mắt mong đợi mà nhìn Quý Tiêu Châu: “Thế nào? Ông ta nói ông ta sẽ giúp tôi, anh cảm thấy có vấn đề gì không? Có âm mưu gì hay không?”
Quý Tiêu Châu nói hết những gì mình biết thêm lần nữa, sau đó cậu ta nhìn Lạc Hiểu Nhã bằng ánh mắt phức tạp: “Tôi không nhìn ra có vấn đề gì cả, nhưng không biết có phải tôi bị ảo giác hay không mà lại cảm thấy hình như anh Long rất thích cô và cũng đánh giá cô rất cao”
“Hả?” Lạc Hiểu Nhã hơi sửng sốt: “Tôi không nhận ra điều đó”
“Cô không biết ông ta dùng thái độ gì để đối xử với người khác đâu” Quý Tiêu Châu thở dài một hơi: “Cô vẫn còn rất may mắn, ông ta hứa hẹn sẽ đồng ý thì chắc sẽ không nuốt lời đầu. Tuy nhiên nếu ông ta định nuốt lời, cô cũng không thể làm gì được ông ta”
“Cũng đúng” Lạc Hiểu Nhã suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Cô chỉ nghĩ đến việc trả thù toàn bộ nhà bác Lạc, nếu anh Long thật sự nổi ý định tham lam và không để lại nhà cho cô thì cũng không sao, chỉ cần có thể lấy được di vật của bố mẹ là được.
Bác Lạc đã ở căn nhà này lâu đến như vậy rồi, nó không còn thuộc về ký ức trước kia của cô nữa, mà đã không có một chút ký ức gì thì cũng nghĩa là không quan trọng nữa.
Dù sao đối với cô mà nói, điều quan trọng nhất chính là di vật của bố mẹ. Thêm nữa, mấy thứ này hẳn là không có lợi ích gì đối với anh Long.
Cả nhà bác Lạc còn không biết bản thân mình sắp gặp tai vạ đến nơi mà còn khoe khoang khắp nơi. Gặp đồng nghiệp trước kia, ông ta khoe đủ thứ. Nào là tự ca ngợi trong sự thoả mãn về mối quan hệ tiến triển giữa ông ta và Hoắc Kỳ được nhiều người khác ngưỡng mộ như thế nào.
Bác gái cũng đã thật sự hạ quyết tâm, vẫn không quay trở lại nhà họ Lạc, bà ta bình tĩnh chờ đến khi chấm dứt sẽ về làm chứng nhận ly hôn.
Dưới sự mong đợi của bọn họ, bộ phận nhân sự của Hoắc Kỳ cũng nhanh chóng gọi điện thoại cho bác Lạc để bàn giao thời gian nhậm chức, chức vị và tiền lương. Bác Lạc không có bất cứ điều gì để do dự nên đã đồng ý.
Bởi vì trước đó Lạc Hiểu Nhã đã đả thông tâm lý nên dù chức vị và tiền lương rất thấp, không có quyền lực gì nhưng ông ta cũng không để ý.
Ngược lại trong lòng ông ta còn cho rằng, chẳng bao lâu nữa, nhất định Lạc Hiểu Nhã sẽ cầu xin Hoắc Tùng Quân thăng chức cho ông ta.
Bác Lạc đi làm, bà cụ lại cực kỳ dung túng cho cháu đích tôn, cũng không còn dựa theo lời con trai mà trông giữ Lạc Quang nghiêm ngặt nữa, ngược lại còn lén lút đưa tiền trợ cấp cho Lạc Quang, sợ cháu đích tôn của mình chịu thiệt thòi.
Sau khi Lạc Quang có tiền trong tay thì cảm thấy ngứa ngáy khó chịu trong người nên luôn tìm cớ để ra khỏi nhà. Bà cụ vẫn luôn cảm thấy cháu đích tôn của mình là người có bản lĩnh nên anh ta nói gì nghe nấy. Bà cụ không yêu cầu bác Lạc làm gì nhiều, chỉ mong bác Lạc cho cháu đích tôn của mình tan tầm về nhà sớm một chút.
Lạc Quang cũng sợ bố mình, mấy ngày đầu thì đúng thật là anh ta rất có quy tắc. Ban ngày ra khỏi nhà đi chơi vài ván nhỏ, sau đó đến giờ thì chạy nhanh về nhà.
Bác Lạc về nhà thấy anh ta ngoan ngoãn ở nhà nên dần dần thả lỏng cho anh ta hơn. Thêm nữa Hoắc Kỳ đã sắp xếp cho ông ta một đợt đi công tác, ông ta dặn dò Lạc Quang vài câu, sau khi nghe thấy miệng con trai thề thốt lên xuống thì ông ta mới thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Bác Lạc vừa đi, Lạc Quang lập tức lên tinh thần, như núi không hổ thì khỉ xưng Đại vương. Anh ta lừa bà cụ nói là muốn hợp tác kinh doanh với bạn học rồi lừa ôm toàn bộ số tiền mà bà cụ tích cóp nhiều năm đi luôn.