Cô nói xong, bên kia im lặng một chút, khóe môi Lạc Hiểu Nhã gợi lên một tia cười lạnh, lần này nhất định trong lòng bác Lạc sẽ âm thầm oán trách bà cụ.
Quả thật bác Lạc không hề nghi ngờ Lạc Hiểu Nhã, bởi vì trong lòng họ đều cảm thấy Hoắc Tùng Quân không thật sự thích Lạc Hiểu Nhã, chỉ là nhìn trúng gương mặt kia nên cưng chiều cô như một món đồ chơi nhỏ, Lạc Hiểu Nhã không có khả năng ảnh hưởng đến quyết định của Hoắc Tùng Quân.
Sau khi nghe cô nói xong, ánh mắt của bác Lạc oán trách nhìn thoáng qua bà cụ.
Bà cụ cũng đứng bên cạnh nghe điện thoại, bị con trai trưởng nhìn như vậy, toàn bộ khuôn mặt đầy vẻ mất tự nhiên, cũng hối hận vì lúc ấy trở mặt với Hoắc Tùng Quân ở phòng làm việc của anh.
Lạc Hiểu Nhã vẫn đang chờ câu trả lời, bác Lạc cũng không dám chậm trễ, nói thẳng: “Được chứ, chức vị lớn hay nhỏ không quan trọng, chỉ cần có thể cho bác vào Hoắc Kỳ làm việc là bác đã đủ hài lòng rồi. Con yên tâm, sau khi bác vào Hoắc Kỳ, chắc chắn sẽ không để con phải mất mặt, tranh thủ thăng chức sớm một tí.”
Một câu cuối chính là đang tỏ thái độ, cũng là đang nhắc nhở Lạc Hiểu Nhã là đừng để ông ta chờ quá lâu.
Ý vào bên kia điện thoại không nhìn rõ được vẻ mặt của mình, nụ cười trên mặt Lạc Hiểu Nhã càng ngày càng đầy vẻ châm chọc: “Bác có thể đồng ý thì tốt quá, vừa rồi con còn lo lắng là bác sẽ chê chức vị quá thấp, sẽ trách con”
“Sao lại như thế được, bác cảm ơn con còn không kịp”
Hai người giả vờ giả vịt khách sáo một phen, thậm chí còn hạn thời gian để lần sau đến nhà ăn cơm. Sau khi Lạc Hiểu Nhã ngắt điện thoại, cô lạnh lùng cười một tiếng.
Ăn cơm ư, cô sẽ không ăn cơm với đám người này, nếu không thì chính mình bị độc chết lúc nào cũng không biết.
Sau khi bác Lạc ngắt điện thoại, nhìn bà cụ và Lạc Quang cười đắc ý: “Thế nào, tôi nói không sai chứ, Lạc Hiểu Nhã thật sự cho tôi một công việc, vừa rồi mọi người cũng nghe giọng điệu nói chuyện của cô ta rồi đấy, có phải không hề hung dữ như trước, không còn kiên quyết không chịu nhượng bộ không?”.
Bà cụ và Lạc Quang đều gật đầu, quả thật là vậy.
Lạc Hiểu Nhã như thế mới là Lạc Hiểu Nhã mà trước đây bọn họ quen biết, nói chuyện dịu dàng, là cô gái khôn ngoan.
Bác gái nhìn thấy họ hăng hái bàn luận những chuyện đó, sự châm chọc trong mắt ngày càng đậm.
Trước đây bà ta cũng đã từng gặp Lạc Hiểu Nhã, ngày trước khi vợ chồng Lạc Quang Nhật còn sống, hoàn cảnh gia đình của Lạc Hiểu Nhã không tệ, quan hệ bố mẹ hài hòa, lại cực kỳ cưng chiều cô, cuộc sống của cô xuôi gió xuôi nước nên đương nhiên tính cách sẽ không gây gắt, xinh đẹp dịu dàng lại khôn ngoan.
Quả thật là tập hợp tất cả ưu điểm của vợ chồng Lạc Quang Nhật.
Nhưng bây giờ cha mẹ cô đều chết thảm, lòng cô tràn đầy thù hận, sao có thể trở lại dáng vẻ trước kia, sao người nhà này lại ngây thơ như vậy chứ? Thật sự cho rằng trái tim đã vỡ nát tan tành còn còn thể chắp vá lại lần nữa mà hoàn toàn không hao tổn gì sao!
Bác gái càng nghĩ càng phiền chán, khi ba người họ đang hăng hái bàn bạc, đột nhiên bà ta đứng lên.
Động tác vô cùng bất ngờ của bà ta là ba người đều tạm ngừng câu chuyện, nhìn về phía bà ta theo bản năng.
Cảm giác tồn tại của bác gái trong nhà rất ít, có lẽ đây là lần đầu tiên bà ta được chú ý như vậy.
Lạc Quang bị cắt đứt cuộc thảo luận, không nhịn được bực mình nhìn người mẹ tầm thường của anh ta và nói: “Mẹ, đột nhiên mẹ đứng lên làm gì, làm con giật cả mình, mẹ có thể im lặng ngồi xuống không?”
Bác gái nhìn kỹ đứa con của mình, bà ta mang thai mười tháng sinh anh ta ra, làm trâu làm ngựa chăm sóc anh ta đến khi trưởng thành, chính anh ta lại nói chuyện với bà như vậy, không có một chút kính trọng.
Bà ta nhẫn nhịn buồn bã dời tầm mắt, nhìn về phía chồng mình và trầm giọng nói: “Chúng ta ly hôn đi!”
Lời này vừa nói ra, cả căn phòng đều yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
Sau một lúc lâu, bác Lạc mới giật mình kinh ngạc mở miệng: “Bà điên rồi đúng không, bà đang làm cái quỷ gì vậy?”.
Bà cụ Lạc cũng phản ứng lại, vẻ mặt tối sầm, hung dữ trừng mắt nhìn bà ta: “Mày ở đây nói hưu nói vượn gì đấy, lớn tuổi rồi mà còn ly hôn không ly hôn gì hả?”