Vừa nói xong, người kia đã vội vàng rời khỏi, không dám chậm trễ một chút nào, chạy rất nhanh, giống như phía sau có dã thú hung mãnh vậy.
Hoắc Tùng Quân thấy Lạc Hiếu Nhã đi tới, thu lại sự lạnh lùng trong ánh mắt, thay vào đó là sự dịu dàng thâm tình, giọng nói của anh trầm khàn, vẫy tay về phía cô: “Qua đây”
Lạc Hiếu Nhã chạy bước nhỏ qua, đột nhiên lao vào trong lòng Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân giang hai cánh tay ra, ôm cả người Lạc Hiếu Nhã vào trong lòng: “Hiếu Nhã, em giành được chức quán quân rồi, chúc mừng em”.
Đôi mắt hoa đào của Lạc Hiếu Nhã cong lên, tràn đầy thích thú nói: “Em cũng chúc mừng anh. Hoắc Tùng Quân, chúc mừng anh cuối cùng cũng thông qua kiểm trả, chính thức trở thành bạn trai của em.”
Hoắc Tùng Quân vùi đầu vào cổ cô, khóe môi cong lên: “Vậy sao? Anh thật là may mắn mà” Khi hai người ôm nhau, Lâm Bích Châu từ trong một góc đi ra, ánh mắt có chút cô đơn.
Vừa rồi cuối cùng anh ta cũng biết, tại sao Lạc Hiếu Nhã lại chấp nhận Hoắc Tùng Quân.
Khi vừa xảy ra chuyện, Hoắc Tùng Quân đã xông vào hậu đài lỗi người này ra, dùng thủ đoạn thô bạo để éo người này lên sân khấu nói ra toàn bộ sự thật.
Trước mặt mọi người, cho Lạc Hiếu Nhã một công đạo.
Bây giờ anh thật sự không nỡ để Lạc Hiếu Nhã chịu một chút oan ức nào.
Lâm Bích Châu có chút hoang mang, anh ta cho rằng mình đối với Lạc Hiếu Nhã đã rất tốt, rất dịu dàng, nhưng so với Hoắc Tùng Quân, hình như thật sự kém một chút gì đó.
Ưu điểm duy nhất của anh đã không còn nữa rồi, còn lấy cái gì để đi tranh giành Lạc Hiếu Nhã chứ?
Lạc Hiếu Nhã đang hạnh phúc rúc vào trong lòng Hoắc Tùng Quân, dư quang khẽ liếc qua, nhìn thấy Lâm Bích Châu đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, nhất thời mặt đỏ bừng, vội vàng nhảy từ trong lòng Hoắc Tùng Quân ra.
Hoắc Tùng Quân đang ôm bạn gái mềm mại, nóng hổi mới ra lò này của mình, đột nhiên trong lòng trống không, cả người đều ngẩn ra, Còn chưa phản ứng lại, cổ tay mình đã bị cô nắm lấy, dẫn đến trước mặt Lâm Bích Châu.
“Lâm Bích Châu, giới thiệu một chút. Đây là bạn trai tôi, Hoắc Tùng Quân Giọng Lạc Hiếu Nhã ngọt ngào, bộc lộ một niềm hạnh phúc không thể che dấu được.
Cô không hề che đậy nói ra quan hệ của hai người, mang theo giọng điệu tự hào, khiến trong lòng Hoắc Tùng Quân hóa thành một vũng nước, hận không thể bây giờ ôm cô vào trong lòng, nhúng cô vào tận xương cốt.
Hoắc Tùng Quân quay đầu lại, đối mặt với sắc mặt khó nhìn của Lâm Bích Chậu, trong lòng đột nhiên muốn phô trương một chút Anh họ nhẹ một tiếng, giơ tay ra, có chút mất tự nhiên: “Rất vui được gặp mặt, tôi là bạn trai của Hiếu Nhã, Hoắc Tùng Quân”
Lâm Bích Châu nhìn dáng vẻ đắc ý của anh, vẻ mặt cạn lời.
Còn rất vui được gặp mặt.
Rất vui được gặp mặt cái đầu ấy.
Người này từ khi còn nhỏ mặc quần thủng đít với anh mình, bọn họ đã quen biết rồi, không thích nhau bao nhiêu năm nay, còn giả vờ lần đầu gặp mặt cái gì chứ?
Nhưng Hiếu Nhã vẫn đang nhìn, Lâm Bích Châu nhìn lại, bắt tay với Hoắc Tùng Quân.
“Nếu như cuộc thi đã kết thúc rồi, thì cậu Lâm về trước đi. Đừng làm chậm trễ công việc.” Vừa bắt tay xong, Hoắc Tùng Quân đã nóng lòng bắt đầu đuối người.
Lâm Bích Châu nghiến răng, cuối cùng vẫn một dạn mày dày ở lại.
Anh ta nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của Lạc Hiếu Nhã, thở dài, cho dù thế nào, chỉ cần có hạnh phúc là được.
“Hiếu Nhã, chúc mừng em đã chiến thắng. Thân là bạn bè, chúng ta có thể ôm một cái không?”
Lâm Bích Châu nói xong, giang hai tay về phía Lạc Hiếu Nhã.
Lạc Hiếu Nhã ngẩn ra, sau đó khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào: “Tất nhiên có thể”
Nói xong nhẹ nhàng ôm vai Lâm Bích Châu, nói nhẹ bên tai anh ta: “Cảm ơn anh, bác sĩ Lâm”
Trên người cô có mùi hương thơm mát, Lâm Bích Châu hít sâu một hơi, ôm người mà mình mơ ước bao lâu, khoảnh khắc này, trong lòng anh ta vô cùng hạnh phúc.
Chỉ đánh tiếc hạnh phúc quá ngắn ngủi. Chỉ một lúc, Lạc Hiếu Nhã đã buông anh ta ra.
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy cảnh này, khí tức trên người rất thấp, giữa hai lông mày cũng hiện lên vẻ trầm mặc, nhưng anh lại không thể tiến lên ngăn cản, như vậy rõ ràng là quá nhỏ mọn rồi.
Anh nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên thằng nhóc Lâm Bích Châu này vẫn không thể thuận mắt được.