Anh gọi điện đặt bữa tối Lạc Hiếu Nhã, lấy quà ra, nhét vào tay Lạc Hiếu Nhã: “Cái này… tặng cho em”
“Đây là cái gì? Hôm nay cũng không phải là ngày lễ, anh lại tặng quà cho tôi?” Lạc Hiếu Nhã tỏ vẻ tò mò.
Hoắc Tùng Quân chỉ thản nhiên cười: “Ngày thường anh cũng muốn tặng quà cho em, mở ra xem thử.”
Lạc Hiếu Nhã tò mò mở chiếc hộp ra, sau khi nhìn thấy những thứ bên trong thì không khỏi sửng sốt một chút.
Bên trong là hai chiếc đồng hồ, một đen một trắng trông giống như đồng hồ cặp giành cho những đôi tình nhân.
Chiếc màu đen đơn giản và thanh lịch, chiếc màu trắng tinh tế và đẹp mắt.
Thấy cô sững sờ, Hoắc Tùng Quân cầm chiếc đồng hồ màu trắng giúp cô đeo vào cổ tay: “Đây là chiếc đồng hồ anh đặc biệt nhờ người làm, nhìn qua thì rất giống một chiếc đồng hồ bình thường, nhưng chỉ cần em ấn vào nút này, anh liền biết được vị trí của em, chỉ cần em chờ anh, anh nhất định sẽ chạy tới.”
Lạc Hiếu Nhã đưa tay lên nhìn, chợt phát hiện ra một chi tiết, viên kim cương ở giữa một số rất đẹp, dưới ánh đèn sáng lấp lánh một cách tinh xảo và chói lọi.
“Đây, đây là?”
“Em phát hiện ra rồi”
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân trở nên rất dịu dàng: “Đây là viên kim cương trên nhẫn đính hôn của chúng ta, anh đã dùng nó để làm số trên mặt đồng hồ của em”
Anh nắm lấy những ngón tay của Lạc Hiếu Nhã, nhìn cô đang mím môi, với vẻ mặt bàng hoàng, đầy tình cảm: “Hiếu Nhã, chờ khi em chấp nhận anh, anh sẽ cho em một hôn lễ thật long trọng, sẽ để tất cả mọi người đều biết đến cuộc hôn nhân của chúng ta. Sau này anh vẫn sẽ luôn yêu thương em.”
Lạc Hiếu Nhã hít một hơi, đột nhiên nghĩ đến cuộc hôn nhân ba năm không ai hay biết của mình, trái tim lại nhói đau.
Cô cố gắng rũ bỏ cảm xúc này, liếc nhìn Hoắc Tùng Quân rồi cố nặn ra một nụ cười: “Hiện tại anh còn chưa vượt qua bài kiểm tra, nói tới chuyện hôn nhân có phải quá sớm rồi không?”
Hoắc Tùng Quân vô cùng bất đắc dĩ, chuyện mấy năm trước đều tại anh, cho nên Lạc Hiếu Nhã mới dè dặt cự tuyệt như vậy. Anh cũng phải chấp nhận, ai bảo anh mắc nợ cô nhiều như vậy.
“Được rồi, tất cả đều nghe theo lời em, chỉ cần em bằng lòng gả cho anh, anh lập tức sẽ thông báo cho tất cả mọi người, cũng chuẩn bị hôn lễ.”
Vẻ mặt của anh tràn đầy dung túng, chẳng sợ chuyện cô không dễ dàng tha thứ.
“Nhưng Hiếu Nhã, dù sao chúng ta cũng đã hôn qua rồi, em có thể làm bạn gái của anh trước được không?”
Lạc Hiếu Nhã đơn giản từ chối: “Không được”
Hoắc Tùng Quân cầm lấy tay cô, cẩn thận xoa nắn: “Vậy thì hôn tiếp được không?”
“Cũng không phải bạn trai bạn gái, danh không chính ngôn không thuận” Lạc Hiếu Nhã né tránh tay anh, cười đứng lên, tinh nghịch chớp mắt.
Hoắc Tùng Quân đi theo phía sau cô, tiếp tục thương lượng các điều khoản với cô: “Vậy thì em đồng ý làm bạn gái anh, không phải là danh chính ngôn thuận rồi sao?”
“Anh đúng là mơ đẹp rồi” Lạc Hiếu Nhã khẽ hừ một tiếng.
“Vậy nếu không hôn, ôm một cái được không?”
“Không được, danh không chính ngôn không thuận, không thể”
“Vậy thì danh chính ngôn thuận làm bạn gái của anh đi.”
“Không đời nào”
Cả hai bị cuốn vào một vòng lặp vô tận, giống như hai đứa trẻ.
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy bộ dạng đáng yêu tinh nghịch của cô đã trở lại, cũng không nhắc tới chuyện thương tâm về chiếc nhẫn kia nữa, cả người không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn chiếc đồng hồ đen trên tay mình.
Sau đó lại nhìn hai chiếc đồng hồ một đen một trắng trên cổ tay của hai người họ, cảm thấy hài hòa thuận mắt đến khó hiểu.
An Bích Hà cẩn thận dùng lược chải đầu hai lần, hiển nhiên là dùng sức rất nhẹ nhàng, nhưng tóc vẫn rụng xuống.
Tâm lý cô ta sắp suy sụp, mấy ngày nay không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta luôn cảm thấy cơ thể mình rất khó chịu.