Hoắc Tùng Quân lấy điện thoại bật đèn sáng lên, quả nhiên nhìn thấy một bóng người nhỏ bé cuộn mình vào sát tường ở góc cầu thang, giống như một con ốc nhỏ ngốc nghếch vậy.
Anh đi xuống cầu thang, giơ tay chuẩn bị chạm vào Lạc Hiểu Nhã.
Những lại bị hất ra, Lạc Hiểu Nhã có người lại, khuôn mặt say khướt, mặt đỏ bừng, đã không được tỉnh táo nữa rồi, nhưng thần sắc vẫn cảnh giác, ôm chặt đầu gối, hét lên về phía anh.
“Anh cút đi, đừng động vào tôi”
Không nói này không hề có tính công kích nào, mềm mại ngọt ngào.
Trong lòng Hoắc Tùng Quân cũng mềm nhũn: “Ngoan, Hiểu Nhã, anh là Hoắc Tùng Quân, anh đến đón em về nhà”
Lạc Hiểu Nhã ngẩn ra, lông mày nhíu lại, ánh mắt mê mang một lúc mới phản ứng lại, đội môi mỏng mấp máy, khóe mắt hoa đào đã ngấn lệ.
“Hoắc Tùng Quân, sao bây giờ anh mới đến chứ?”
Hoắc Tùng Quân cảm thấy trái tim mình bị bóp chặt, lại vừa chua xót vừa khó chịu, yêu thương đau lòng ôm Lạc Hiểu Nhã vào trong lòng mình, vỗ lưng cô, giống như đang an ủi trẻ con vậy.
“Ngoan, là anh sai rồi. Anh đến muộn, để em phải chịu oan ức”
Khi anh chưa đến, Lạc Hiểu Nhã chỉ sợ hãi cảnh giác, anh vừa đến, dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện với cô, tất cả mọi phòng bị của Lạc Hiểu Nhã sụp đổ, tất cả oan ức trong lòng đều bộc phát.
“Hu hu, tôi còn cho rằng tôi sẽ bị tên xấu ra kia lợi dụng rồi. Hu hu”
Lạc Hiểu Nhã khóc nức nở, không kịp thở, vẫn khóc.
Hoắc Tùng Quân cảm thấy cảm xúc của cô không đúng, tay ôm cô nóng bất thường, anh sờ sờ trán cô.
Quả nhiên, Hiểu Nhã phát sốt rồi.
Lúc này Hoắc Tùng Quân mới nghĩ, bệnh của cô còn chưa khỏi, đã bị Trương Tĩnh Như kia lừa đến đây, còn uống rượu, chẳng chắc cảm xúc lại đột nhiên bộc phát như vậy.
Vừa nghĩ, anh lại càng đau lòng, càng hận Trương Tĩnh Như kia.
Hoắc Tùng Quân chuyên tâm an ủi Lạc Hiểu Nhã, hai người phía sau anh đều ngẩn ra, há hốc miệng, không thể tin nổi.
Đặc biệt là Châu Hữu Thiên, anh ta chưa từng nhìn thấy cách Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã ở cùng nhau, nhưng hiện tại, anh ta nghe thấy Hoắc Tùng Quân liên tục nói “ngoan ngoan”, “tâm can bảo bối”, giọng nói dịu càng như vậy, cưng chiều như vậy.
Anh ta cảm thấy thế giới này thật huyền diệu, Hoắc Tùng Quân vậy mà lại có thể phát ra loại giọng nói này.
Châu Hữu Thiên hồi tưởng lại, cảm thấy rằng mình đều ngơ hết rồi, nhìn anh bế Lạc Hiểu Nhã lên cầu thang, lại càng cảm thấy ghen tỵ.
Nhìn hai người này khiến anh ta muốn yêu đương.
Hoắc Tùng Quân đã cởi áo ngoài, quấn chặt lấy Lạc Hiểu Nhã, ai cũng không thể nhìn thấy gương mặt của cô.
Anh nói với Châu Hữu Thiên ở bên cạnh: “Giải tán người đi, tôi đưa Hiểu Nhã về nhà”
Những người có mặt vội vàng nhìn một vòng quanh phòng bao, đều không nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã, tất cả đều giật mình.
Châu Hữu Thiên lo lắng lại nghiêm túc nhìn người phía sau hỏi: “Không phải tôi bảo anh trong trưng Cô Lạc rồi sao? Người đâu?”
Người phía sau cúi đầu, tràn đầy xin lỗi: “Bọn tôi… vừa rồi bọn tôi chỉ đánh tên béo ú kia, không chú ý đến tung tích của Cô Lạc. Cậu Châu, thật sự xin lỗi, bọn tôi sai rồi”
Châu Hữu Thiên vừa tức vừa lo, bây giờ không phải chỉ xin lỗi một câu là xong chuyện đầu, quan trọng là Hoắc Tùng Quân, nếu như người xảy ra chuyện gù, Hoắc Tùng Quân tuyệt đối sẽ bạo phát.
“Nhanh đi tìm cho tôi, để người của quán bar đi tìm luôn đi”
Châu Hữu Thiên nói xong, nịnh nọt lại có ý xin lỗi nhìn Hoắc Tùng Quân.