Giơ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian anh và Lạc Hiểu Nhã hẹn nhau là bảy giờ rưỡi, bây giờ đã là sáu giờ, vẫn còn một thời gian nữa, anh sẽ tranh thủ qua gặp An Bích Hà, nhìn xem rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì..
Nghĩ đến đây, Hoắc Tùng Quân đánh tay lái, chạy xe về phía câu lạc bộ tư nhân Úy Lam.
Câu lạc bộ tư nhân này được coi là mỏ vàng có tiếng ở thành phố An Lạc, đảm bảo bí mật thông tin khách hàng cũng như sự riêng rất tốt.
Khi Hoắc Tùng Quân đến nơi, còn có một nhân viên trực tiếp tới đón, tươi cười khéo léo cung kính: “Cậu Hoắc, cô An đang đợi anh ở phòng số 2109.”
Anh cau mày, trực tiếp đi đến phòng bao noi An Bích Hà đang ở.
Gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nữ ngọt ngào: “Mời vào”
Hoắc Tùng Quân một mặt bình tĩnh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bóng người bên trong, vẻ mặt ngưng trọng, sững sờ tại chỗ, vô thức thức kêu to một tiếng: “Hiểu Nhã.”
Tại sao Lạc Hiểu Nhã lại ở đây, không phải chỗ này là An Bích Hà đặt sao?
Ngay khi vừa dứt lời, bóng người đã lao về phía anh, Hoắc Tùng Quân vô thức bắt lấy, ngay khi người này nằm gọn trong vòng tay anh, vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân sững sờ.
Không đúng, đây không phải là Lạc Hiểu Nhã.
Tuy bộ dáng rất giống nhau, cách ăn mặc, kiểu tóc và trang điểm đều giống nhau, dưới ánh đèn hơi mờ, thoạt nhìn giống như Lạc Hiểu Nhã, nhưng mùi trên người đối phương lại không đúng.
Lạc Hiểu Nhã sẽ không dùng mùi thơm ngọt ngào như vậy, trước giờ mùi hương trên người cô ấy vô cùng thuần khiết, mang theo một mùi thơm dịu nhẹ.
Sau khi nhận ra có gì đó không ổn, thân thể Hoắc Tùng Quân trở nên cứng ngắc, thấy người nọ muốn tiến tới hôn mình, trong lòng anh không khỏi cảm thấy chán ghét, trực tiếp vung tay đẩy người phụ nữ ra.
Người nọ không có phòng bị, trực tiếp ngã xuống đất khiến cô ta đau đớn kêu lên một tiếng.
Giọng nói vừa phát ra, ánh mắt của Hoắc Tùng Quân càng trở nên lạnh lùng hơn.
Đây là giọng của An Bích Hà.
“An Bích Hà, cô đang làm trò gì vậy?” Giọng điệu của Hoắc Tùng Quân lạnh như băng, ánh mắt và khóe miệng đều toát lên vẻ lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
An Bích Hà không tránh được liền cảm thấy có chút sợ run người, lập tức một cảm giác ủy khuất xuất hiện trong lòng.
Cô ta thật lòng rất thích Hoắc Tùng Quân, nhưng nhiều năm như vậy, chỉ dựa vào chuyện cứu mạng anh trước đó mới có thể nhận được sắc mặt tốt của anh.
Bây giờ đối mặt với ánh mắt kinh tởm của anh, An Bích Hà đột nhiên không biết nên làm như thế nào.
“Hoắc Tùng Quân, em.” Khi cô ta vừa mở miệng, Hoắc Tùng Quân liền lên tiếng ngắt lời.
Anh trực tiếp chất vấn: “Vì sao cô lại ăn mặc giống Hiểu Nhã?”
Hình dáng cơ thể của An Bích Hà có phần giống với Lạc Hiểu Nhã, nếu như mặc đồ giống nhau thì cũng không có gì. Điều đáng kinh tởm chính là cô ta đã trang điểm để biến các nét trên khuôn mặt mình sao cho giống với Lạc Hiểu Nhã, thần thái cố gắng giống với Lạc Hiểu Nhã, dưới ánh đèn mờ mờ, quả thực là giống nhau như đúc.
Ngay cả Hoắc Tùng Quân khi vừa mới bước vào, thiếu chút nữa cũng nhận nhầm An Bích Hà thành Lạc Hiểu Nhã.
Điểm này khiến anh thật sự cảm thấy ghê tởm.
An Bích Hà mím môi nhìn anh bằng ánh mắt nóng bỏng: “Tùng Quân, không phải anh rất thích dáng vẻ như vậy sao? Anh xem em đã trở thành bộ dáng giống như vậy, em cũng không khác Lạc Hiểu Nhã. Lạc Hiểu Nhã đó cũng không thể so được với em. Có phải em mặc quần áo, trang điểm sẽ giống cô ấy như đúc không?”
“Đủ rồi”
Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn biết nguyên nhân cái chết mẹ của Lạc Hiểu Nhã, không phải đến để nghe cô nói những điều này. Nếu cô muốn nói thì nói thẳng, nếu như không muốn nói thì tôi không có thời gian nghe những lời vô nghĩa.”
Anh không có chút kiên nhẫn vào khiến An Bích Hà sững người tại chỗ, cô ta gắt gao nắm chặt tay lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, lòng bàn tay đau trong lòng cũng đau.