Lạc Hiểu Nhã vẻ mặt buồn bực, ngồi ở vị trí của mình rồi lên tiếng chào đồng nghiệp bên cạnh, kết quả nhìn thấy sắc mặt cô ấy cứng ngắc, cúi đầu vờ như không nhìn thấy cô.
Mới trong qua một đêm, thái độ bọn họ làm sao lại thay đổi nhiều như vậy. Lạc Hiểu Nhã nhíu mày một cái, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Trần Thanh Minh đi tới bộ phận thiết kế, nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã, ánh mắt sáng lên, đi tới vị trí bàn làm việc của cô.
“Hiểu Nhã, tôi có chuyện cần nói với cô.”
Anh ta vừa nói, vừa lấy ra một tờ tấm áp phích đưa cho Lạc Hiểu Nhã: “Một tháng sau, có một cuộc thi thiết kế dành cho các nhà thiết kế trẻ, công ty chúng ta quyết định cử cô là người dự thi. Lần này tranh giải là do một nhà thiết kế lão làng nước Pháp tổ chức, phần thưởng chiến thắng là sáu trăm triệu đô la Mỹ. Ngoại trừ cái này ra, còn có thể cùng hợp tác với nhà thiết kế này để tạo ra sản phẩm, có thể được trưng bày ở các shop thời trang cao cấp Paris”
Lời này vừa nói ra, đôi mắt hoa đào của Lạc Hiểu Nhã như tỏa ra muôn ánh sao, lấp la lấp lánh, cơ hội lần này thật sự vô cùng quý giá.
Không chỉ có mỗi Lạc Hiểu Nhã kích động, những người bên cạnh dường như cũng có chút kích động, nhưng nghe công ty quyết định cử Lạc Hiểu Nhã tham gia dự thi, mọi người đều có chút không phục.
Ngại Trần Thanh Minh còn ở đó, mọi người không tiện mở miệng.
Nhưng Phương Ly không để ý được nhiều như vậy, cô ta rất thích Trần Thanh Minh, thấy anh ta đứng cùng Lạc Hiểu Nhã nói chuyện, còn đem thứ quý giá như vậy cho người khác mà không phải cô ta, trong lòng cô ta ghen tị đến mức sắp bùng nổ, biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp đó tất cả đều là vặn vẹo cùng tức giận.
“Tổng giám đốc Trần, tôi không phục. Lạc Hiểu Nhã không có kinh nghiệm, cũng không có một tác phẩm nổi tiếng nào, dựa vào cái gì phải đem cơ hội lần này cho cô ta.”
Trong lòng cô ta cũng vô cùng muốn tham gia cuộc thi lần này, nhưng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy trực tiếp biểu hiện ra.
Cô ta chỉ những người khác trong phòng làm việc rồi nói: “Mọi người đang ngồi ở đây so với Lạc Hiểu Nhã có nhiều kinh nghiệm hơn, cũng từng đưa ra thị trường hàng loạt tác phẩm, danh tiếng so với cô ta càng nổi hơn. Tại sao phải cử một người mới không có kinh nghiệm gì như cô ta đi tam gia thi đấu chứ?”
Trần Thanh Minh thấy cô ta hùng hổ như vậy, mặt đầy cảm xúc không cam lòng, ánh mắt anh ta trở nên lạnh hơn: “Tại sao ư? Mặc dù tôi không cần thiết giải thích với cô làm gì, nhưng nếu cô đã hỏi, vậy tôi cũng đành nói một chút cho cô nghe”.
Anh ta vừa nói, vừa đem tấm áp phích từ Lạc Hiểu Nhã trong tay cầm tới, để cho bọn họ từng người truyền tay nhau xem.
“Thi đấu lần này công ty chúng ta tranh được một vị trí, mọi người ngồi ở đây đều rất ưu tú, nếu như là khác chủ đề, sợ rằng không tới phiên Lạc Hiểu Nhã, nhưng mà chủ đề lần này là ‘Phong cách Hàn Nguyệt”
Anh ta vừa nói, ánh mắt cũng nhìn chung quanh phòng làm việc một lượt, thấy bọn họ cũng nhìn tấm áp phích, mới nói: “Thế mạnh của mọi người nghiêng về thời trang hiện đại, tôi đã xem qua những bản thảo thiết kế trước đây của Lạc Hiểu Nhã, dường như tất cả đều mang hơi hướng phong cách nước ta, hết sức có linh khí, cho nên cô ấy là hy vọng lớn nhất”
“Hơn nữa, tôi nhớ không lầm, Hiểu Nhã, từ nhỏ cô đã học vẽ về phong cách nước mình, đúng không?”
Lạc Hiểu Nhã gật đầu một cái: “Đúng, thầy của tôi là Hà Kim Minh”
Lời này vừa nói ra, phòng làm việc phong cách quốc gia cũng không lên tiếng, Phương Ly không biết ông Hà Kim Minh, thanh âm bén nhọn: “Vậy thì thế nào, coi như học vẽ phong cách quốc gia vậy thì thế nào. Chỉ là yếu tố quốc gia mà thôi, chúng ta đều là người nước Hàn Nguyệt, chẳng lẽ ngay cả cái gì là phong cách Hàn Nguyệt cũng không biết sao”
Trần Thanh Minh nghe thanh âm sắc bén của cô ta, cảm giác hết sức ồn ào, Phương Ly này quả thật có chút tài năng, nhưng lại là người đặc biệt xốc nổi, làm cho người khác có ấn tượng hết sức không tốt.
“Tôi đã nói qua, Lạc Hiểu Nhã đã được lựa chọn, cô ấy am hiểu loại phong cách này hơn ai. Tìm kiếm nhà thiết kế lần này Hàn Nguyệt sở dĩ cử người tham gia thi đấu, là muốn tạo ra tác phẩm “phong cách Hàn Nguyệt” chân chính, không phải chỉ cần mang một chút xíu đặc sắc về Hàn Nguyệt là có thể đoạt giải”
Khuôn mặt đẹp trai của anh ta hiếm khi mang theo tức giận, đối với sự nghi ngờ cũng tranh cãi vô lý của Phương Ly lần này, anh ta hết sức không vừa lòng.
Phương Ly cũng nhận ra, cắn cắn môi dưới, cuối cùng đành không cam lòng ngồi xuống.
Những người khác mặc dù cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng quả thật không phải phong cách sở trường của mình, tiếc là sau này cũng không có ý định muốn thay đổi gì.
Lạc Hiểu Nhã nhìn tấm áp phích một chút, tinh thần rạng rỡ, trong mắt là ánh sáng vui sướng, một khuôn mặt nhỏ nhắn lấp lánh rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.