Thời gian người phụ nữ kia thay quần áo rất ngắn, không bao lâu đã đi ra.
Nhìn thấy người từ trong phòng thử quần áo đi ra, toàn bộ nhân viên bán hàng đều ngây ngẩn cả người, không dám tin vào hai mắt của mình nữa.
Người này thật sự là người phụ nữ ăn mặc quê mùa cục mịch vừa mới đi vào kia hay sao? Vì sao lại có thể thay đổi nhiều như vậy chứ!
Người phụ nữ thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía mình, mất tự nhiên kéo chiếc váy trên người rồi quay sang nhìn Lạc Hiểu Nhã: “Tại sao mọi người đều nhìn tôi hết vậy? Xẩu lắm à? Được rồi.”
Bà xấu hổ muốn trốn vào phòng thử đồ thì bị Lạc Hiểu Nhã kéo tay lại: “Nhìn cô rất đẹp.”
Lạc Hiểu Nhã dịu dàng nhìn bà rồi cười, mái tóc mềm mại xõa xuống, đôi mắt trong veo ngoan ngoãn, đẹp đẽ đến mức không giống người bình thường.
Lạc Hiểu Nhã nắm tay người phụ nữ kéo đến trước gương. Người phụ nữ như đã bị mê hoặc, nửa tin nửa ngờ nhìn sang, nhìn thấy người trong gương lập tức bị sững sờ.
Khi mới nhìn thấy chiếc váy này, bà cảm thấy nó vô cùng bình thường, không có gì nổi bật. Từ kiểu dáng cho đến chất liệu đều không phải kiểu mà bà thích, còn một điều khiến bà lo lắng hơn chính là nếu bà không mặc được sẽ khiến cho Lạc Hiểu Nhã thất vọng, cũng sẽ để nhân viên cửa hàng càng trở nên kiêu ngạo hơn.
Nhưng thật không ngờ được rằng, khi bà mặc nó vào lại trông như được đặt may riêng cho bà.
Trong phòng thử đồ cũng không có gương, bà sợ rằng bộ quần áo bó sát sẽ làm nổi bật tất cả hình dáng của cơ thể mình, việc này càng xấu hổ hơn.
Những người phụ nữ trung niên thường gặp các vấn đề về mỡ bụng nên sẽ không nghĩ đến những bộ quần áo ôm sát như vậy, bởi nếu quần áo không thể che được bụng mỡ thì thật sự là một thảm họa.
Nhưng dáng người trong gương thật sự khiến bà kinh ngạc, bà thấy cơ thể mình như nhỏ hơn bình thường một vòng, thiết kế ôm sát càng khiến bà từ một dáng vẻ quê mùa lỗi thời trở nên yểu điệu thục nữ.
Tổng thể váy tương đối đơn giản, màu đen vô cùng trang trọng và quý phái, trông rất hợp mắt mọi người.
Người phụ nữ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Chiếc váy này thật sự rất đẹp”.
Lạc Hiểu Nhã nhẹ nhàng mỉm cười rồi giúp bà sửa sang lại quần áo, cô nhẹ nhàng nói: “Chiếc váy này nhìn trông có vẻ đơn giản và bình thường nhưng thực ra phần eo đã được thiết kế đặc biệt dành cho những người có kiểu dáng đầy đặn, nếu đổi lại người sở hữu nó là một người gầy hơn thì có lẽ lại không thể làm nổi bật được vẻ đẹp của chiếc váy “Dáng người của bà thật sự không tệ như bà nghĩ đâu, chỉ cần thay đổi một chút là sẽ đem lại hiệu quả rất tốt. Đừng tự che dấu cơ thể mình nữa, bà nên tự tin hơn về chính mình”.
Lạc Hiểu Nhã nói xong nhìn sang khu phụ kiện trong cửa hàng, với tay nâng một chuỗi vòng cổ bằng ngọc trai lên rồi giúp người phụ nữ đeo vào.
Bộ váy màu đen được trang trí thêm một chuỗi ngọc trai mềm mại, thoạt nhìn càng thêm yếu đuối. Ít hơn một phần nghiêm trang, nhiều hơn một phần dịu dàng
Người phụ nữ nhẹ nhàng sờ lên vòng cổ, rất hài lòng với phụ kiện mà Lạc Lạc Lạc phối cho mình: “Tốt quá, thật sự rất đẹp, tôi rất hài lòng”
Lạc Hiểu Nhã nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời như sao và đôi má hơi ửng đỏ, xinh đẹp như một đóa hoa đào tháng ba vậy.
“Bà thích là tốt rồi. Bà mua thêm giày cao gót vừa vặn với chân, chỉ cần không màu mè lộng lẫy, về cơ bản hài hòa là được.”
Người phụ nữ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nắm lấy tay cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Cô gái này, cô đúng là làm người khác thích mà, cô hẳn là một nhà thiết kế xuất sắc”.
Những lời này vừa nói ra, trên mặt Lạc Hiểu Nhã có chút chua xót.
Người phụ nữ dường như thấy có điều gì đó không ổn, yêu cầu nhân viên quẹt thẻ tính tiền cho cô, đưa Lạc Hiểu Nhã đến bên cạnh nói nhỏ: “Cô gái, cô có chuyện gì khó nói sao? Cô có thể nói với tôi”
Trong lòng Lạc Hiểu Nhã bỗng có chút bực bội, nhìn vẻ mặt yêu thương của người phụ nữ, không hiểu sao lại kể với bà chuyện cô bị gia đình nhà Ngô, nhà họ An phong sát.
Sắc mặt người phụ nữ có chút lạnh lùng, cười lạnh một tiếng: “Tôi đã nói hai nhà này thủ đoạn xấu xa, quả nhiên chuyện như vậy cũng có thể làm ra được. Bắt nạt đứa nhỏ thì cảm thấy mình rất giỏi à?”
Nói xong, người phụ nữ lấy ra từ trong túi xách của mình một tấm danh thiếp: “Tôi có việc phải đi rồi, đây là công ty của con trai tôi, tôi sẽ nói chuyện với nó, nhất định sẽ nhận cô vào làm việc”.