Nhưng mà nhân viên cửa hàng không để ý đến cô thì cũng tốt, trái lại có thể để cho cô quan sát quần áo trong tiệm nhiều hơn.
Nói thật thì “Khinh Hà” không hổ là đã đào nhiều nhà thiết kế nổi tiếng như vậy về, kiểu dáng và chất lượng quần áo cũng đặc sắc tỏa sáng hơn quần áo trong những cửa hàng khác một chút.
. Mặc dù Lạc Hiểu Nhã không ưa An Bích Hà, nhưng mà cô vẫn rất tán thưởng những bộ quần áo này.
Vào lúc cô đang xem thật cẩn thận thì trong tiệm lại có thêm một vị khách.
Là một người phụ nữ trung niên, vóc dáng không quá cao, dáng người cũng có chút mập mạp, mặc áo jacket, đeo một cái túi lớn mộc mạc, vừa nhìn đã thấy hoàn toàn không hợp với cửa hàng này.
Nhân viên bán hàng cách của gần nhất nhìn thấy bà ấy đi vào cửa thì chân mày nhíu chặt lại, che mũi, vẻ mặt tràn đầy sự chê bai. “Đi đi đi, xin cơm thì đi chỗ khác mà xin, đừng làm phiền trong tiệm chúng tôi làm ăn”.
Ấn đường của người phụ nữ trung niên nhíu lại, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, bị nói thành ăn mày mà cũng không hề tức giận: “Tôi đến đây để mua quần áo”
Nhân viên bán hàng xoi mói mà nhìn bà ấy một chút, ngăn lại không cho bà ấy đi vào cửa, tất cả lời nói đều là mỉa mai: “Bên trong cửa hàng của chúng tôi không có quần áo cho bà mặc đầu, bà cũng không xem lại tướng mạo và dáng người của mình một chút, bà cảm thấy có thể mặc vừa quần áo bên trong cửa hàng của chúng tôi hay sao?”
Lạc Hiểu Nhã cách hai người tương đối gần, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên nhìn một chút.
Nhìn người phụ nữ trung niên kia một chút thì có thể thấy được tỉ lệ dáng người không phải là rất tốt, có lẽ là do tuổi tác đã cao nên phát triển chậm, phần eo tương đối nhiều thịt, ngược lại chân thì tương đối nhỏ.
Còn về tướng mạo, quả thật không được tính là rất xuất sắc, nhưng bà ấy có làn da trắng nõn, trên khóe mắt đã hằn lên dấu vết của năm. tháng, nhưng không lộ ra chút khổ sở nào mà ngược lại vì có ánh mắt cơ trí bình thản nên có thêm vài phần ung dung cao quý.
Đối mặt với lời nói cay nghiệt như vậy của nhân viên bán hàng, bà ấy lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm như cũ: “Tôi có thể trả được tiền, yên tâm đi, hơn nữa trong cửa hàng của các người cũng không có sôi nổi gì, yên tĩnh, cho nên tôi mới chọn đến đây đó”.
Lời nói này khiến cho trong lòng của nhân viên bán hàng vừa tức giận vừa xấu hổ.
“Khinh Hà chúng tôi cũng không phải là một cái chợ, đương nhiên sẽ không để người đến người đi” Nhân viên bán hàng hừ lạnh một cái: “Quần áo trong cửa hàng của chúng tôi hở một cái là hơn chục triệu người bình thường vốn sẽ biết e ngại mà không đến, có thể đi vào trong thì sức mua cũng ít nhất bảy con số trở lên, bà có thể mua nổi hay sao?”
Người phụ nữ trung niên kia nghe vậy thì giơ thẻ ngân hàng trong tay mình lên: “Cho nên tôi có thể đi vào được chưa?”
Giọng nói của nhân viên bán hàng hơi chậm lại, cắn răng, cô ta cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi, sao người phụ nữ này lại khó chơi như vậy chứ, đúng là khiến cho người ta tức giận!
Nhưng mà cô ta chỉ là một nhân viên bán hàng, đã có khách đến cửa, đương nhiên cũng không thể đuổi người ra ngoài, nhưng mà thái độ của cô ta cực kỳ không tốt, sau khi cho người phụ nữ trung niên kia đi vào thì không chỉ lười biếng chào hỏi mà còn cố ý dặn dò: “Chỉ có thể nhìn, không được sờ, cũng không được thử”.
Không thể sờ cũng không được thử, cuối cùng vẻ mặt của người phụ nữ trung niên cũng có chút không vui.
Dáng người của bà ấy vốn đặc biệt, bây giờ không có nhân viên bán hàng đi theo đề cử, mà còn chỉ có thể nhìn xem, vậy làm thế nào bà ấy mới có thể tìm được quần áo thích hợp với mình.
Bà ấy đứng trước một loạt quần áo, gặp khó khăn.
Lạc Hiểu Nhã nhìn thấy nhân viên bán hàng kia ở cách đó không xa dường như đang chế giễu mà nhìn người phụ nữ kia thì trong lòng ghét bỏ một trận.
Cô chủ động đi lên phía trước, dịu dàng nói với người phụ nữ kia: “Cháu có thể giúp cô”. Người phụ nữ kia kinh ngạc nhìn về phía cô: “Cô là nhân viên của cửa hàng này sao?”.
Lạc Hiểu Nhã lắc đầu: “Không phải, cháu cũng là khách hàng bị bọn họ khinh thường giống như cô”
Người phụ nữ cười cười: “Cô thấy cửa hàng này dứt khoát đừng gọi là “Khinh Hà” nữa, gọi là “Khinh Thường” đi, nếu không phải như cô đang vội thì nói sao cô cũng sẽ không đến cửa hàng của nhà họ An đâu”.
Trong lòng của Lạc Hiểu Nhã lộp bộp một cái, cậu nói sau cùng của người phụ nữ này dường như có thành kiến gì đó với nhà họ An.
Kẻ thù của nhà họ An thì chính là bạn của cô, thái độ của Lạc Hiểu Nhã càng thêm nhiệt tình hơn: “Nếu như cô đang vội thì để cháu giúp cô chọn quần áo đi”.
“Nhưng mà nhân viên bán hàng kia vừa mới nói chỉ có thể nhìn, không thể sờ”.