“Lạc Hiểu Nhã, một kẻ mù lòa như cô báo hại con trai tôi suốt ba năm, sao cô còn chưa chết đi nữa!”
Giọng nói sắc bén, cay nghiệt vọng tới từ trong điện thoại, lông mi Lạc Hiểu Nhã run lên, trong đôi mắt xinh đẹp như hoa đào không có tia sáng nào.
Cô là một người mù, lấy Hoắc Tùng Quân đã ba năm. Mẹ Hoắc chưa bao giờ thích cô và luôn xem cô là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Tuy rằng họ đã chuyển ra khỏi nhà họ Hoắc, mỗi ngày bà ta vẫn gọi điện đến xỉ vả cô.
Ba năm qua, vì bà ấy là mẹ của Hoắc Tùng Quân, nên dù lời nói có khó nghe cỡ nào cô cũng chịu đựng. Nhưng hôm nay, cô không định nhẫn nhịn nữa.
Lạc Hiểu Nhã cười khẩy một tiếng: “Bà Hoắc, năm đó là con trai muốn cưới tôi, bà có bản lĩnh thì đi tìm con trai mình đi, chỉ cần có thể thuyết phục anh ta nói ly hôn, tôi sẽ dứt khoát dọn đồ đi ngay. Bà không có can đảm đi tìm con trai, bắt nạt người mù như tôi rất có cảm giác thành tựu sao?”
Mẹ Hoắc không ngờ Lạc Hiểu Nhã luôn chịu đựng suốt ba năm qua lại dám nói ra những lời này, bà ta tức giận tới mặt mày xanh mét đang định mắng cô, vừa mới mắng được một chữ.
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy tiếng xe ô tô từ ngoài cửa vọng vào thì dứt khoát cúp điện thoại.
Khi cô vừa cất di động, cửa lớn bị đẩy vào thật mạnh, gió tuyết kèm theo những bông tuyết từ bên ngoài ùa vào.
Lạc Hiểu Nhã hơi rụt người lại vì lạnh, cô nhìn ra ngoài cửa bằng đôi mắt trống rỗng: “Hoắc Tùng Quân, là anh hả?”
Thân hình cao lớn của Hoắc Tùng Quân bước tới gần cô, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo vô tình giống như băng tuyết tích tụ: “Em gọi tôi về làm gì? Ở công ty còn có việc bận, nói ngắn gọn thôi.”
Giọng nói của anh tràn đầy mất kiên nhẫn, trái tim Lạc Hiểu Nhã giống như bị nhồi bông, đau đớn khó chịu. Sự chán ghét của anh tỏ ra quá rõ ràng, sao trước đây cô không nhận ra?
Cô cắn chặt môi dưới, hồi lâu sau, cô rốt cuộc mở miệng nói: “Hoắc Tùng Quân, chúng ta ly hôn đi!”
Không ngờ cô sẽ nói ra câu này, Hoắc Tùng Quân đột ngột nhìn về phía cô, môi mím chặt thành một đường.
“Hiểu Nhã, em đừng quậy nữa, thu hồi những lời này đi. Tôi có thể xem như em chưa từng nói gì.”
Một câu quá đỗi nhẹ nhàng khiến trong lòng Lạc Hiểu Nhã bùng lên lửa giận vô hình: “Hoắc Tùng Quân, anh cho rằng tôi đang quậy sao?”
Nét mặt cô rất tức giận, cô chợt duỗi hai cánh tay trắng nõn của mình từ dưới thảm lên.
Làn da của Lạc Hiểu Nhã rất trắng, bị gió lạnh thổi một chút cũng xanh tím cả lên, điều khiến người ta chú ý là những lỗ kim chi chít trên cánh tay cô, chỉ nhìn thôi cũng thấy giật mình.
“Hoắc Tùng Quân à, ba năm qua, cách một khoảng thời gian anh lại dẫn tôi đi bệnh viện rút máu. Rất nhiều lần tôi tự nhủ với lòng mình anh quan tâm tôi, là anh yêu tôi và lo lắng cho sức khỏe của tôi. Tôi thật không ngờ anh vẫn luôn lừa gạt tôi, bắt nạt tôi là người mù lòa, ba năm qua lấy máu của tôi để truyền cho người yêu cũ.”
Khi Lạc Hiểu Nhã nói chuyện, bờ môi cô run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run run: “Suốt ba năm ròng rã chưa từng ngừng nghỉ, người phụ nữ tên An Bích Hà kia ở trong lòng anh quan trọng như vậy sao?”
Hoắc Tùng Quân bắt gặp những vết sẹo chi chít trên cánh tay cô, chẳng hiểu sao trái tim anh co rút đau đớn dữ dội, thế nhưng nhanh chóng bị sự chán ghét áp chế. Anh dời mắt sang chỗ khác, chất vấn cô: “Sao em biết được những điều này, ai nói em biết?”
“Anh đừng quan tâm làm sao tôi biết được.” Lạc Hiểu Nhã lấy một phần tài liệu trong tay ra, sau đó đặt mạnh lên bàn trà: “Đây là đơn ly hôn, anh ký đi!”
Hoắc Tùng Quân mở ra, trên tài liệu viết chỉ cần anh đồng ý ly hôn, cô sẵn sàng dọn ra khỏi nhà.
Vì muốn ly hôn với anh, cô không cần cái gì cả. Hoắc Tùng Quân cười khẩy một tiếng: “Lạc Hiểu Nhã, tôi vốn dĩ vẫn muốn gạt cô. Hiện giờ, nếu cô đã biết, tôi sẽ nói sự thật cho cô biết.”
Anh nói xong chợt bước qua nâng cằm cô lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo, cuối cùng dời lên đôi mắt không có thần thái của cô.
“Ba năm trước bố cô say rượu lái xe, hại Bích Hà trở thành người thực vật nằm viện suốt ba năm vẫn chưa tỉnh lại. Đây là cô nợ cô ấy!”
Nghe hết những lời này, máu toàn thân Lạc Bích Hà như thể đông cứng lại, cô vô thức phản bác: “Không, không đúng, bố tôi không có uống rượu lái xe, không thể nào!”
Bởi vì cô hơi kích động nên giọng nói xen lẫn nức nở, thân thể gầy yếu không ngừng run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tuyết.
Hoắc Tùng Quân trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Lạc Hiểu Nhã, cô giả vờ đáng thương làm gì, nếu không uống rượu tại sao lúc xét nghiệm thi thể lại thấy lượng cồn lớn trong máu của ông ta? Lạc Hiểu Nhã, chứng cứ đã vô cùng xác thực, cô còn muốn ngụy biện thay người bố nát rượu của mình nữa à? Ngoan cố vô ích!”