Lệ Kình.
Lệ Thiên Minh mắt lạnh nhìn cô gái trước mặt cùng mở ra hợp đồng, hồi lâu không lên tiếng.
Trần Dĩnh không nhịn được cố gắng làm cho giọng nói của mình bớt sắc hơn.
“Lệ Thiên Minh, tôi nghĩ anh cũng hiểu rõ, hiện tại chỉ có nhà họ Trần mới có thể cứu anh, vậy anh còn chờ cái gì?"
Lệ Thiên Minh bật cười.
“Cô ép tôi ly hôn, bây giờ còn muốn dùng công ty để uy hiếp tôi. Bước kế tiếp chính là muốn một bước chiếm sạch Lệ Kình sao? Trần Dĩnh, trở về nói với anh trai cô, tôi Lệ Thiên Minh sẽ không thỏa hiệp, ân tình năm đó tôi đã sớm trả sạch, cô trở về đi thôi".
“Anh cái đồ cố chấp này! Lệ Thiên Minh, anh càng như vậy anh tôi lại càng không thể nào buông tha, tôi sẽ chờ nhìn anh cầu xin tôi".
Trần Dĩnh tức giận đến mức bật dậy bỏ đi, Lệ Thiên Minh ở sau lưng gọi cô ta lại.
“Trần Dĩnh!”
Cô ta cho rằng anh đã hồi tâm chuyển ý, trên mặt mang vẻ ngạc nhiên cùng mừng rỡ, vừa muốn mở miệng đã nhìn thấy Lệ Thiên Minh đứng dậy cầm tài liệu ném tới.
"Mang về đi!"
Khuôn mặt xinh xắn chợt ửng hồng, cô ta không kịp chờ đợi lao ra ngoài, muốn tìm một nơi để trút giận!
Lệ Thiên Minh từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, nhà họ Trần chắc chắn nghĩ rằng nếu anh không còn đường lui nhất định sẽ cầu xin bọn họ, mới có thể lần nữa được voi đòi tiên, người giỏi có người giỏi hơn, Lệ Thiên Minh anh cũng không phải là tên nhóc tóc vàng mới bước vào đời lần đầu, ai chết dưới tay ai còn chưa nói trước được.
Kiểm tra đồng hồ, người đàn ông lấy áo khoác và bước ra ngoài, khoảng thời gian này Đường Thanh Tâm cũng không có nghỉ ngơi, anh sẽ đi Sướng Viễn nhìn một chút.
Đường Thanh Tâm nhận được điện thoại của quản lý đã là buổi chiều, trong điện thoại mời cô trở lại họp, theo lý thuyết cô không nên đi, nhưng mà chính là cô đã nghỉ ngơi một thời gian, lúc này cũng cần phải trở về. Xin nghỉ việc không được phê chuẩn, ở nhà nghỉ ngơi thời gian lâu như vậy, cũng nên trở về thôi. Đường Thanh Tâm cũng phải biết nhìn nhận tình hình, không muốn để cho bọn họ làm khó, Lệ Thiên Minh mới chính là tên đầu sỏ.
Chẳng qua là mẹ Đường ở nhà không có chuyện gì làm, cô quả thực không yên lòng.
Mẹ Đường thấy cô gọi mấy cú điện thoại đều cau mày, vì vậy chủ động trấn an.
"Thanh Tâm, bệnh tình mẹ đã khôi phục, mẹ ở nhà sẽ không đi linh tinh, con yên tâm đi, mẹ ở nhà chờ con."
Không có cách nào, Đường Thanh Tâm chỉ có thể đến công ty, nói là đi họp, hẳn là cô sẽ không phải ở lại đó quá lâu. Không yên tâm, Đường Thanh Tâm yêu cầu mẹ Đường cứ nửa giờ lại phải nhắn cho cô một tin nhắn, nhận được trả lời mới yên tâm.
Cô đi tới công ty mới phát hiện, cuộc họp lần này lại là vì Lệ Thiên Minh. Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc trên ghế chính, Đường Thanh Tâm cảm thấy trong lòng nhói đau, trong đôi mắt vô cớ có lửa, cô ghét bỏ! Mặc dù cô không tin lời của Trần Dịch, nhưng đứa trẻ thực sự đã ra đi, và họ cũng đã ly hôn.
Lúc ở nhà, Đường Thanh Tâm cho là dù có gặp lại cô cũng sẽ có thể thoải mái, nhưng vừa nhìn thấy anh chính là không nhịn được mà muốn xông lên đánh cho anh một trận.
Ngồi ở góc cuối cùng, chống lại sự khó chịu trong lòng, ánh mắt của người đàn ông vẫn dõi theo cô từ khi cô bước vào, nhiều ngày không thấy cô gầy đi rất nhiều.
Nỗi buồn nhạt nhòa giữa lông mày anh, và đôi mắt tóe lửa đang nhìn mình kia, anh đều thu hết vào trong.
Hôm nay, Đường Thanh Tâm mặc một chiếc váy màu xanh trắng. Thiết kế cổ chữ V để lộ ra xương quai xanh thon gọn, mảnh mai. Làn da trắng nõn hợp với mái tóc dài. Khiến cho tất cả đám đàn ông trong phòng đều dõi theo, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lệ Thiên Minh tất cả bọn họ đều cúi đầu không dám nói gì. Hóa ra đây chính là người phụ nữ của ông chủ.
Đường Thanh Tâm ở nơi này là người nổi danh, cô cùng Lệ Thiên Minh tin tức huyên náo sôi sục, chẳng qua là đại đa số người không có biết cô, hôm nay gặp mặt mới biết bộ dáng cô như thế nào.
Bị người khác nhìn chằm chằm hồi lâu quả thực không thoải mái, nhất là bị anh nhìn. Cô cố gắng lùi ghế về phía sau, tận lực để anh không thể nhìn thấy mình nữa.
Tuy nhiên, Lệ Thiên Minh giống như là cố tình gây khó dễ với cô, anh giơ tay ra hiệu với trợ lý bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm vài câu. Đường Thanh Tâm thấy ánh mắt của anh quét qua toàn bộ người trong phòng, cuối cùng dừng lại ở trên người mình, một linh cảm xấu tự nhiên nảy sinh.
Lệ Thiên Minh ánh mắt sắc bén, biết cô cẩn thận, cố tình trốn tránh mình, nhưng là anh hết lần này tới lần khác không để cô như ý.
Sau khi búng tay, bên dưới im lặng, Lệ Thiên Minh ra hiệu cho trợ lý bắt đầu cuộc họp, anh ở đây để nghe báo cáo tổng kết quý, cũng nhân tiện đến để nhìn Đường Thanh Tâm một chút. Người phụ nữ nhỏ bé ngồi ở vị trí cuối cùng nhất, tựa hồ rất chống cự với chính mình, vẻ mặt của Lệ Thiên Minh có chút xấu xa. Giám đốc vừa nhìn anh báo cáo, sắc mặt tái nhợt đổ đầy mồ hôi, trong lòng trống rỗng, không biết liệu mình có nói sai gì không?
"Ai chịu trách nhiệm về việc hỗ trợ dữ liệu cho việc mua bán này?"
Giọng nói của Lệ Thiên Minh đột nhiên vang lên khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt. Giám đốc đang báo cáo cũng sửng sốt, nhìn về phía Đường Thanh Tâm, người phụ nữ cúi đầu xuống, cảm nhận được sự im lặng xung quanh, đột nhiên ngẩng đầu lên thì thấy mọi người đang nhìn mình ngẩn người.
“Ông chủ hỏi ai chịu trách nhiệm hỗ trợ dữ liệu của phòng kinh doanh!"
Một giọng nói rất nhẹ từ phía sau truyền đến, Đường Thanh Tâm liếc nhìn một bóng người gầy gò nơi khóe mắt, mỉm cười cảm kích, sau đó hằng giọng đứng lên trước ánh mắt của mọi người.
"Là tôi".
Khóe miệng Lệ Thiên Minh nở nụ cười, cuối cùng cô cũng đứng lên, xem lần này còn tránh đi nơi nào. Đường Thanh Tâm cau mày, nhìn điện thoại di động, mới vừa rồi cúi đầu nhắn tin cho mẹ, còn không nhận được tin nhắn trả lời, Lệ Thiên Minh rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
“Là cô, đến phòng làm việc của tôi một chuyến".
Lệ Thiên Minh ở dưới mắt mọi người yêu cầu Đường Thanh Tâm đi đến phòng làm việc, nhưng cũng không tuyên bố kết thúc cuộc họp, chỉ có thể giao cho phó chủ tịch tiếp tục chủ trì.
Đường Thanh Tâm đứng dậy, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng lo lắng không thôi. Đã bốn mươi phút trôi qua kể từ lần trả lời SMS cuối cùng, tại sao mẹ lại không trả lời?
“Mời vào!"
Người đàn ông phía trước đưa cô vào phòng làm việc, cô chỉ có thể cất điện thoại đi, nhưng sắc mặt rất xấu xí, trong lòng tràn ngập bất định.
“Ngồi đi!”
Lệ Thiên Minh ra hiệu cho cô ngồi xuống, nhưng Đường Thanh Tâm vẫn đứng yên.
“Chủ tịch Lệ, anh có chuyện gì xin nói thẳng, tôi vẫn còn việc phải làm".
Đường Thanh Tâm bày ra dáng vẻ làm chuyện công khiến Lệ Thiên Minh không biết phải làm sao, anh có thể có chuyện gì, chẳng qua là tìm cớ để gặp cô mà thôi.
“Thanh Tâm, tôi biết cô hận tôi, có thể giữa chúng ta có hiểu lầm, nhưng mà cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ muốn cùng cô ly hôn, hy vọng cô có thể hiểu được, tôi cũng là bị bắt buộc, chờ tôi..."
“Lệ Thiên Minh, chúng ta đã kết thúc rồi, tôi cũng không biết tại sao anh lại làm như vậy, anh không tin tôi cùng tôi ly hôn, bây giờ lại tới trêu trọc tôi. Thật xin lỗi tôi chỉ là một người không tiếng tăm, không chọc nổi những người giàu quyền quý các anh, phiền toái anh bỏ qua cho tôi, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình mà thôi".
Đường Thanh Tâm thái độ rất rõ ràng, không cho anh cơ hội, Lệ Thiên Minh đột nhiên đứng dậy đi tới chỗ cô, Đường Thanh Tâm giật mình lùi lại theo bản năng. Nhưng anh không cho phép cô trốn tránh, trực tiếp đưa tay giữ lấy eo cô, giữ đầu cô hung hăng hôn xuống.
Nhiều ngày không gặp cô gầy đi rất nhiều, eo thon gọn ôm chặt, so với trước đó còn nhỏ hơn nhiều. Đường Thanh Tâm vừa giận vừa hận, dùng cả hai tay cố gắng đẩy anh ra, nhưng sức lực khác biệt, người đàn ông như tháp sắt đứng im không nhúc nhích.
Không có biện pháp.
Lệ Thiên Minh dùng môi cậy răng cô đang muốn đi vào, cảm giác được một trận đau nhói, mùi máu tanh tràn đầy miệng, thừa dịp anh đau kêu lên một tiếng, cô dùng sức đẩy anh ra.