"Ha ha ha..."
Trần Dịch không hiểu cô đang cười cái gì.
Đường Thanh Tâm gạt tay anh ta ra, cố gắng ngồi dậy.
“Trần Dịch, thủ đoạn của nhà họ Trần tôi rất rõ ràng, có phải Lệ Thiên Minh hay không, bây giờ con tôi cũng không còn nữa, tôi không muốn tra cứu nữa, coi như là tôi bồi thường cho anh ta. Ai bảo tôi không hiểu rõ để cho nhà họ Lệ lừa gạt như vậy".
“Đường Thanh Tâm, tôi không cho phép cô nghĩ như vậy!"
“Tôi không được phép à? Anh có dám khẳng định Trần Dịch anh trong sạch? Nếu Lệ Thiên Minh hại chết con tôi, thì Trần Dịch anh chính là đầu sỏ, là nhà họ Trần các người cố ý chia rẽ chúng tôi, việc tôi bị bắt cóc cùng Trần Dĩnh chắc chắn có liên quan. Trên tay các người cũng dính máu của con tôi”.
“Đường Thanh Tâm."
“Anh cút đi cho tôi".
Đường Thanh Tâm đột ngột đứng dậy và đẩy anh ta ra ngoài, bởi vì dùng nhiều sức mà kim tiêm trên mu bàn tay lại bắt đầu rỉ máu, sợ rằng cô sẽ bị thương, Trần Dịch đành phải lùi lại, ra hiệu cho cô bình tĩnh, từ từ lui về sau đi ra ngoài.
Sau khi anh ta rời đi, nước mắt của Đường Thanh Tâm lần lượt rơi xuống, vệ sĩ ở cửa đã bị người của Trần Dĩnh đưa đi, lúc này không có ai nhìn cô, Đường Thanh Tâm dứt khoát rút kim tiêm, thay quần áo đi ra ngoài.
Cô phải về nhà, về nhà.
Tuyệt vọng trên đường về nhà, khi về đến căn hộ, Đường Thanh Tâm nghĩ đến nguồn gốc của căn nhà, thật là trùng hợp, có phải Hứa Vĩ Quân cũng nói dối cô không?
Nghĩ vậy, Đường Thanh Tâm vội vàng đến phòng quản lý nhờ họ tìm giúp với lý do làm mất số của chủ nhà. Người quản lý nhiệt tình giúp cô tìm lại giấy đăng ký, Đường Thanh Tâm thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cái tên đó, cuối cùng Hứa Vĩ Quân cũng không lừa gạt cô.
“Cô gái, cô giữ cho chắc. Căn nhà này chưa từng cho thuê. Nghe nói chủ nhà là một người đàn ông rất mảnh mai, không biết hai người đã gặp nhau như thế nào?”
Đường Thanh Tâm nhận số từ quản lý, cười đáp lại rồi bỏ đi mà không nói gì. Thấy cô tái mặt, bà dì khinh bỉ nhìn bóng lưng cô rồi nhổ nước bọt xuống đất.
"Ai chẳng biết là một con thối tha!"
Nghe thấy tiếng chửi rủa sau lưng, Đường Thanh Tâm giật mình, dừng lại quay đầu nhìn bà ta, trong mắt hiện lên sự căm hận để cho người không lạnh mà run.
Bà dì vội vàng lùi về phía sau không dám nhìn nữa, Đường Thanh Tâm lúc này mới xoay người tiếp tục tiến về trước, Hứa Vĩ Quân không lừa gạt cô, cuối cùng cũng có người có thể tin tưởng.
Trong người mệt mỏi, cô quay về phòng nằm dài trên giường. Nghiêng đầu nhìn thấy cuốn album trên đầu giường, cô cười khổ. Mới hôm trước còn đang tự ăn mừng cuối cùng cô cũng có nhà, có một công việc làm để nuôi thân, nuôi con và mẹ cô.
Bây giờ như thế nào, cô lại trở nên cô đơn, nhưng mẹ cô vẫn ở đó, tốt xấu gì cô vẫn còn chút hy vọng.
Nghĩ tới đây, Đường Thanh Tâm đứng dậy chậm rãi đi tới phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng, hơi nước ướt đẫm bao trùm lấy cô, dần dần chìm xuống đáy nước. Lúc sau cô ngẩng dậy, miệng thở dốc, trên mặt không biết là lệ hay nước.
“Đinh, đinh, đinh!”
Điện thoại cô reo vang, Đường Thanh Tâm đứng dậy lau khô tay, nhìn một cái, đó là một số lạ. Cô ấn nút nghe, đầu dây bên kia một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Thanh Tâm, tao là bố của mày".
Giọng nói ma quái khiến Đường Thanh Tâm khiếp sợ, cả trái tim cũng nhói lên, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
"Tao nghe nói mày đã trở thành một người nổi tiếng ở thành phố Hải Phòng, được báo chí đưa tin, còn gây ra những rắc rối không hề nhỏ."
Tiếng cười của Đường Quốc Cường khiến Đường Thanh Tâm khó chịu.
"Ông đang ở đâu? Tìm tôi có chuyện gì?”
“Tao à, ở một nơi đẹp như tranh vẽ, mỗi ngày thức dậy đều ngửi thấy mùi hắc của thuốc, y tá quen sẽ nhắc nhở tao phải đi dọn phòng cho những bệnh nhân kia. Kỳ thực tao đã nhìn thấy một người quen cũ ở đây, mày đoán xem là ai?"
Đường Thanh Tâm cổ họng khô khốc, tay cầm điện thoại run rẩy.
“Ông đang nói cái gì vậy?"
Đường Quốc Cường hừ lạnh một tiếng, uy hiếp cô.
"Tao cả đời này đến cuối cùng vẫn cũng có thể cùng mẹ mày ở chung một chỗ, mày có phải hay không nên vì tao mà vỗ tay, tao cùng bà ấy duyên phận thật là không thể tránh".
“Ông rốt cuộc muốn làm cái gì, như thế nào mới có thể buông tha cho chúng tôi?”
Đường Thanh Tâm điên cuồng hét lên, Đường Quốc Cường cười nhạo.
"Không có chuyện gì, chỉ là tao thiếu chút tiền, chỉ cần tao thu đủ tiền, tao tự nhiên sẽ đi, cho tao 3,5 tỉ!"
“Tôi không có tiền, tôi đã ly hôn với Lệ Thiên Minh rồi, bây giờ tôi chỉ ở một mình. Tôi nói cho ông biết, nếu ông ép tôi, tôi ngay lập tức báo cảnh sát."
Đường Thanh Tâm không thèm để ý đến ông ta, mẹ cô đã tỉnh. Đường Quốc Cường âm hồn không tan, cô không tin ông ta còn dám đi theo nữa. Cảnh sát đang truy nã ông ta, hẳn là ông ta không dám làm loạn.
“ 1,7 tỷ, một phân cũng không thể thiếu, bằng không tao có thể kích thích bà ấy bất cứ lúc nào.”
Ông ta gằn giọng sau đó cúp điện thoại, Đường Thanh Tâm ngồi xổm xuống ôm đầu khóc, tại sao cuộc đời cô lại gặp nhiều thất bại như vậy, cô chỉ là muốn an ổn sống qua ngày mà thôi.
Đường Thanh Tâm ngồi trên sàn nhà tắm khóc lớn, không biết mình đã khóc bao lâu, nghe ngoài cửa có tiếng gõ cửa, cô lau nước mắt đi ra ngoài. Ngoài cửa không có ai, nhưng lại có một cái bánh ngọt và một mảnh giấy trên mặt đất.
Cô mở nó ra và đọc dòng chữ được viết trên đó.
“1801: Cô gái à, tôi không biết tên cô, nhưng tôi có thể xin cô đừng khóc nữa không, ban đêm khóc thế này rất sợ".
Ký tên là nhà hàng xóm bên cạnh, Đường Thanh Tam đang cầm bánh chiếc bánh trên tay hít hà, đứng ở cửa hồi lâu, rốt cuộc vẫn không có dũng khí xin lỗi. Cô xoay người đóng cửa, phía sau một đôi mắt thâm sâu như cú mèo đang chăm chú nhìn theo bóng lưng của cô cho đến khi cô dần khuất sau cánh cửa.
Ngồi trên ghế sô pha, Đường Thanh Tâm nhìn cái bánh rồi mới nhớ ra hôm nay cô chưa ăn gì cả, cô cầm bánh lên, trực tiếp dùng tay bốc. Chiếc bánh mềm ngọt lấp đầy tâm trạng buồn bã khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cầm điện thoại di động lên, nhận được tin nhắn của Đường Quốc Cường, ông ta đang mặc cả tiền bạc với cô. Nhưng cô mặc kệ, quyết định sáng mai đến đón mẹ, về phần công việc, tốt nhất là cô nên nghỉ việc trước.
Vì để tránh nảy sinh phong ba bão táp, Đường Thanh Tâm thực sự dùng hết sức vất óc, lưu loát viết đơn từ chức. Công việc này cô mới làm được hai ngày liền từ chức, không một xu dính túi lại mất đi đứa con, cô thực sự cảm thấy mình quá ngu ngốc. Mười một giờ đêm, trong hộp thư nhân sự của Hoàng Viên nhận được tin nhắn từ chức của cô, nhưng không đến hai giây tin nhắn này cũng được chuyển tiếp cho Lệ Thiên Minh.
Người đàn ông trực tiếp trả lời, không chấp nhận.
Đây là hy vọng cuối cùng của anh, không chấp nhận cô từ chức. Bởi vì lúc làm hợp đồng làm việc, không tuân theo phải bồi thường tiền vi phạm, Đường Thanh Tâm nhìn thư trả lời, trong lòng vô cùng nặng nề.
Lệ Thiên Minh, rốt cuộc anh muốn như thế nào mới chịu buông tha cho cô, cô còn trả anh chưa đủ sao?
Sau khi kiểm tra thỏa thuận liên quan trên mạng, cuối cùng cô ngồi sụp xuống ghế, tự trách bản thân quá phù phiếm, ký mà không thấy rõ, tưởng có thể tìm được một công việc thích hợp, giờ xem ra đó là một cái bẫy.
Cô dứt khoát lấy lí do bị bệnh xin nghỉ thêm để không phải đến công ty nhiều nhất có thể. Lần này, Lệ Thiên Minh đã nhanh chóng đưa ra chỉ thị. Ngay sau đó, Đường Thanh Tâm nhận được cuộc gọi từ bộ phận nhân sự, yêu cầu cô phải làm việc ở nhà. Tiền lương sẽ được trả đầy đủ.
Đây coi như là bồi thường sao? Đường Thanh Tâm lạnh lùng cười một tiếng. Cô không cần sự thương cảm này, bây giờ mới bồi thường đã quá trễ rồi, nhưng nếu có tiền, cô vẫn sẽ nhận, để mưu sinh cho cuộc sống...