Đường Tuyết Mai chưa bao giờ ngờ rằng có một ngày mình sẽ bị bố chú ý, nhưng cô ta không phải là Đường Thanh Tâm, cô ta không thể ngồi yên chờ chết được, không đợi Đường Quốc Cường tìm đối tượng cho mình, Đường Tuyết Mai đã tự tìm một gia đình thích hợp.
Hôn lễ của Đường Thanh Tâm và Lệ Thiên Minh đã được lên kế hoạch tổ chức vào ngày mồng chín tháng mười, hôm đó là sinh nhật của Đường Thanh Tâm. Trước đó một ngày Lệ Thiên Minh đã đón mẹ của Đường Thanh Tâm đến và thu xếp chỗ ở trong biệt thự cho bà, đêm hôm đó Đường Thanh Tâm ngủ cùng mẹ, sau một khoảng thời gian dài không gặp nhau, Đường Thanh Tâm có rất nhiều điều muốn nói với bà.
Lần kết hôn trước chỉ là thông báo với bên ngoài, không hề khoa trương rầm rộ nên rất nhiều người không biết thân phận của Đường Thanh Tâm, cũng có người hiểu lầm rằng Đường Thanh Tâm là kẻ thứ ba, nhưng lần này Lệ Thiên Minh lại gióng trống khua chiêng thông báo cho tất cả khiến nhiều người phải mở rộng tầm mắt.
Vốn tưởng rằng Đường Thanh Tâm và Lệ Bách Nhiên là một đôi, nhưng không ngờ rằng Lệ Thiên Minh lại tổ chức cho cô một đám cưới thế kỷ, tình huống đảo ngược cực nhanh khiến mọi người đều phải sửng sốt.
Nhưng so với họ, dường như đám cưới của Lệ Bách Nhiên và Đường Tuyết Mai còn khiến mọi người kinh ngạc hơn.
Nghe nói một đêm trước Lệ Bách Nhiên vẫn còn than thở rằng mình không thể có được tình yêu đích thực, sáng hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện bên cạnh mình xuất hiện một người phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ ấy còn không một mảnh vải che thân, trên chiếc giường còn có một vết màu đỏ tươi rất chói mắt, điều này khiến đầu óc Lệ Bách Nhiên trở nên đứng hình trong ít phút.
Chưa đợi anh ấy kịp lấy lại tinh thần thì người phụ nữ đã tỉnh dậy, vừa trông thấy anh ấy thì cô ta đã hét lên và không ngừng khóc lóc, Lệ Bách Nhiên há hốc mồm, lúc này mới nhìn rõ người phụ nữ này là ai.
Đường Tuyết Mai đòi sống đòi chết, quân bộ quần áo rách nát rồi lao ra khỏi khách sạn, Lệ Bách Nhiên đuổi theo ở phía sau nhưng đúng lúc lại bị quần chúng hóng chuyện phát hiện và chụp được, lúc này Đường Tuyết Mai càng không còn mặt mũi nữa. Lệ Bách Nhiên không còn biện pháp nào khác, đành phải đồng ý lấy cô ta thì lúc này mới coi như yên ổn.
Thực ra anh ấy cũng không xác định rằng mình có làm gì với cô ta hay không, nhưng người phụ nữ này quá tài giỏi, không hề quan tâm đến việc quần áo không chỉnh tề mà khóc lóc bên vệ đường, khiến cho rất nhiều người tưởng rằng cô ta bị cướp nên đã gọi cảnh sát.
Lệ Bách Nhiên không còn cách, bà hai tức giận đến mức sắp nôn ra máu, hết Đường Thanh Tâm lại đến Đường Tuyết Mai, rốt cuộc nhà bọn họ đã nợ nhà họ Đường cái gì chứ?
Bà hai cũng đến tham dự hôn lễ thế kỷ của Đường Thanh Tâm, khi Đường Tuyết Mai nhìn thấy Đường Thanh Tâm mặc trên người rất nhiều dải lụa trắng, trong lòng cô ta ghen tị đến nỗi sắp nổi điên lên, cô ta kéo cánh tay của Lệ Bách Nhiên, khuôn mặt trở nên tái nhợt.
Đường Thanh Tâm, dựa vào đâu mà cô có hôn lễ tốt đẹp như vậy, còn cô ta thì ngay cả hôn lễ cũng không có mà chỉ nhận giấy chứng nhận là đã kết thúc, cô ta có điểm gì kém hơn Đường Thanh Tâm chứ, tại sao phải chịu đựng những điều này?
Khi cảm nhận được sau lưng có một ánh mắt đang nhìn về phía mình, Đường Thanh Tâm quay người lại, đối diện với Lệ Bách Nhiên và Đường Tuyết Mai, người phụ nữ khẽ giật mình, sao bọn họ lại đi cùng nhau?
Lệ Thiên Minh cũng nhìn thấy bọn họ, hôn lễ vẫn chưa bắt đầu, đây chỉ là hậu trường, Đường Thanh Tâm thì đang trang điểm, có lẽ lúc này Đường Tuyết Mai tới để tặng quà cưới nên mới có thể vào trong.
Nhìn thấy Lệ Thiên Minh, trên gương mặt của Đường Thanh Tâm nở một nụ cười, còn khi nhìn Lệ Bách Nhiên thì trong lòng cô ta chẳng có cảm xúc gì cả.
Lệ Bách Nhiên dẫn Đường Tuyết Mai đến đó: "Thanh Tâm, dì nhỏ, chúc mừng!”
"Cảm ơn!"
Sau khi nhận hộp quà trong tay anh ấy, Đường Thanh Tâm tiện tay đặt qua một bên, trong ánh mắt của Đường Tuyết Mai lóe lên sự ghen ghét, nhìn cô với gương mặt lạnh lùng.
"Vai vế này loạn thật đấy, cô là em gái của tôi, vậy mà Lệ Bách Nhiên lại gọi cô là dì nhỏ, thế này thì sao được?"
"Có điều gì không đúng sao?"
Đường Thanh Tâm hỏi lại, cô vẫn không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, Lệ Bách Nhiên lặng lẽ kéo cánh tay của Đường Tuyết Mai ra hiệu cho cô đừng nói gì, Đường Tuyết Mai hất tay anh ra, sau đó kéo tay anh ấy giơ lên để Đường Thanh Tâm có thể nhìn thấy rõ quan hệ giữa bọn họ, chiếc nhẫn sáng lấp lánh đến chói mắt, trên gương mặt cô hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu rõ.
"Chúc mừng hai người, khi nào tổ chức hôn lễ?"
"Thanh Tâm, tôi..."
Sau khi Lệ Thiên Minh liếc mắt về phía này, anh ấy cúi đầu không nói lời nào, gương mặt của Đường Tuyết Mai càng thêm cứng ngắc.
"Bọn họ không tổ chức hôn lễ, anh là chú nhỏ của cậu ấy. Hôn lễ của chúng ta được tổ chức trước, đây là ngày đẹp nhất trong năm, từ trước đến nay anh hai và chị dâu đều luôn chú ý đến điều này ngày lành tháng tốt của năm nay đã được anh chọn vậy nên bọn họ sẽ không tổ chức hôn lễ trong năm".
Lệ Thiên Minh bước đến, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cô , sau đó xòe bàn tay phải ra sau, lập tức có người đưa một cái khay lên, trên đó có một chiếc hộp được làm tinh xảo bằng gỗ lim.
Bên trong hộp là một chuỗi hạt sáng bóng kích thước bằng nhau và độ bóng cũng tương tự nhau. Đường Tuyết Mai hít sâu một hơi. Cô ta đã từng nhìn thấy sợi dây chuyền xâu hạt này trong một buổi đấu giá nào đó. Những hạt được xâu trong chuỗi này đều là tự nhiên, rất khó có thể tìm được một chuỗi khác. Vậy nên nó trở thành một vật phẩm quý hiếm trong buổi đấu giá, được một người đàn ông bí ẩn chụp lại.
"Đây là ... đây là sợi dây chuyền xâu hạt trong buổi đấu giá hai năm trước sao?"
Lệ Thiên Minh gật đầu:" em cũng tinh mắt đấy, đúng là sợi dây chuyền đó".
Trong mắt Đường Tuyết Mai càng cảm thấy tức giận và bất bình, cô liếc nhìn Lệ Bách Nhiên đang đứng bên cạnh, nhưng lại phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm vào Đường Thanh Tâm, cô ta hừ lạnh rồi xoay người rời đi. Lệ Bách Nhiên đành phải đuổi theo.
Đường Thanh Tâm nhìn bóng lưng của anh ấy rồi thở dài một hơi, không ngờ Lệ Thiên Minh lại nâng cằm cô lên và hôn xuống. Cô không tránh khỏi bị nghẹt thở, chỉ cảm thấy nụ hôn của người đàn ông này càng ngày càng cháy bỏng, ngày càng bá đạo.
"Em không nỡ cậu ấy sao?"
Một lúc lâu sau anh mới buông cô ra, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
"Không phải”.
Đường Thanh Tâm chậm chạp mở lời, hơi thở của cô mang theo chút run rẩy, sắc mặt hồng hào tươi tắn: "Em chỉ không ngờ bọn họ sẽ ở bên nhau, chuyện này bắt đầu từ khi nào vậy?"
Lệ Thiên Minh đang định trả lời thì ngoài cửa có người nhắc bọn họ rằng hôn lễ sắp bắt đầu.
Anh vươn tay sửa sang lại lớp vải voan trên đầu của người phụ nữ, người đàn ông duỗi tay ra hiệu cho cô bám vào. Mặc dù Đường Thanh Tâm có bố, nhưng người bố này không tới cũng chẳng sao, hơn nữa anh cũng không mời Đường Quốc Cường đến tham dự, chắc hẳn là ông ta cũng không dám tới.
Không có nhà cửa và tất cả mọi thứ thì Đường Quốc Cường chẳng là gì cả, bây giờ ông ta giống như chó nhà có tang, chỉ có thể ở trong ngôi nhà mà Đường Tuyết Mai thuê cho ông ta.
Khi đoạn video quay lại khung cảnh hôn lễ được chiếu trên TV, lòng hư vinh của Đường Quốc Cường đã được thỏa mãn rất nhiều, đây là hôn lễ của con gái và con rể ông ta, ông ta là một người bố mà lại không thể đến đó tham dự.
Vốn dĩ Đường Quốc Cường cũng muốn đi, thế nhưng vừa ra khỏi nhà đã bị hai người áo đen chặn lại, nói là Lệ Thiên Minh dặn không được để ông ta đến quấy rầy.
Hơn nữa, Đường Quốc Cường còn nhìn thấy vợ cũ của mình trên TV, người phụ nữ bị bệnh tâm thần, ngồi ở hàng ghế đầu tiên, vừa nhìn Đường Thanh Tâm vừa liên tục cười.
Ông ta cảm thấy rằng mình thật sự ngu ngốc khi bỏ lỡ rất nhiều điều, thế nhưng bây giờ nói gì thì cũng đã quá muộn. Cả hai cô con gái đều không thể trông chờ được, ông ta còn biết làm sao đây?
Đường Quốc Cường cảm thấy hối hận là điều hiển nhiên, còn Đường Thanh Tâm thì chắc chắn là rất hạnh phúc, nhất là khi ở đây có người nhận ra bộ váy cưới của cô trị giá hàng chục triệu, chiếc nhẫn kim cương to như quả trứng chim bồ câu đã làm mù mắt vô số người, hơn nữa còn có sợi dây chuyền phối với bộ váy cưới trắng như tuyết của cô, vừa lóng lánh lại vừa đặc biệt, trong vẻ đoan trang lại lộ ra sự thời thượng, khiến mấy người phụ nữ có mặt ở đây đều cảm thấy ghen tị.
Đặc biệt là Đường Tuyết Mai, cô ta còn cảm thấy tức điên hơn cả những người khác, không chỉ riêng hôn lễ, từ đầu đến chân cô ta đều thua, mà phụ nữ thì không bao giờ cam lòng để mình tầm thường như vậy, cô ta muốn tìm cơ hội để kích thích Đường Thanh Tâm, so về tiền thì cô ta không sánh được, nhưng so về đàn ông thì cô ta vẫn có chút tự tin. Cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì mối tình đầu luôn là sự tồn tại khó phai nhòa.