Đám người này đều đã thành tinh, đương nhiên liếc thấy Đường Tuyết Mai có ý định đi theo thì vừa chê cô ta không đủ tư cách, vừa bội phục da mặt của cô ta dày. Đã nói như vậy cô ta còn không để ý dám theo tới, nếu là cô gái khác thì người ta đã sớm bỏ đi rồi.
Đây cũng là nguyên nhân Đường Tuyết Mai không bằng Đường Thanh Tâm.
Không khí lúc đi vào trong phòng rất khác biệt, Lệ Thiên Minh nhìn chăm chăm vào Đường Tuyết Mai, sắc mặt người phụ nữ ửng đỏ giống như sắp nhỏ ra máu. Mấy người nhìn nhau cười cười, không nghĩ tới người phụ nữ này thật to gan, dám đi vào nơi như thế này. Nói đi cũng phải nói lại, cùng là con gái nhà họ Đường, sao người phụ nữ này trông mất giá vậy chứ?
Lệ Thiên Minh vỗ tay vài tiếng, đứng dậy tỏ vẻ không kiên nhẫn nói: "Giao người phụ nữ này cho các cậu đấy." Đường Tuyết Mai sửng sốt, đây là tình huống gì chứ?
"Thiên Minh!"
Vừa dứt lời, có mấy người đàn ông đã tiến lên ngăn cô ta lại, kéo cô ta xuống ghế sa lon giở trò. Đường Tuyết Mai chưa từng trải qua những chuyện này, nhất thời kinh hoảng không dứt.
Người đàn ông bên ngoài phòng đốt một điếu thuốc, khuôn mặt lạnh lùng, bên tai truyền đến tiếng kêu thất kinh của Đường Tuyết Mai. Gương mặt anh càng thêm u ám đáng sợ, tùy tiện dập tàn thuốc rồi nghênh ngang rời đi.
Dám có ý đồ với cô thì phải chuẩn bị sẵn sàng.
Đường Tuyết Mai nằm mơ cũng không nghĩ tới Lệ Thiên Minh sẽ đối xử với cô ta như vậy, quần áo đã bị xé rách, cả người rúc vào trong ghế sa lon run lẩy bẩy. Những người này không muốn xâm phạm cô ta mà chỉ muốn dạy dỗ cô ta, trên thực tế chẳng ai muốn tự làm dơ chính mình.
Lệ Thiên Minh lái xe trở lại bệnh viện, ánh mắt rét lạnh nhìn mấy phóng viên chưa kịp đi ở dưới lầu. Hình như nghĩ đến điều gì đó, anh lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, chỉ qua năm phút đã có người tới xua đuổi.
Không phải là anh bá đạo, chỉ là không muốn cuộc sống riêng của mình bị phóng đại vô hạn.
Thỏa thuận vợ chồng cũng được, vợ chồng thật sự cũng được, điều duy nhất không thay đổi chính là Đường Thanh Tâm vẫn là vợ của anh. Anh không lên lầu mà ở tạm ở bãi đỗ xe một đêm, sáng sớm thức dậy đã nhìn thấy có rất nhiều tin tức được tung ra, tất nhiên không ngoại lệ, tất cả đều liên quan đến anh. Rất rõ ràng, bản thỏa thuận hợp đồng được đưa ra ánh sáng ngày hôm qua hấp dẫn đông đảo người xem. Lệ Thiên Minh dặn vệ sĩ trông chừng kỹ phòng bệnh, không cho phép bất kỳ ai tới quấy rầy, còn bản thân anh lại tự mình lái xe đến công ty một chuyến.
Lệ Bách Nhiên nhìn thấy chiếc xe rời đi từ cửa sổ, lúc này mới xoay người gật đầu với cô:
"Chú ấy đi rồi."
Đường Thanh Tâm cố gắng đứng dậy, băng gạc trên đầu rỉ ra vết máu, mới vừa ngồi dậy đã đầu choáng mắt hoa. Lệ Bách Nhiên thấy hai tay cô ôm đầu thì vội vàng lo lắng đi qua.
“Lệ Bách Nhiên, anh nên đi đi, ở đây đã có vệ sĩ rồi, em không muốn có bất kỳ hiểu lầm rồi tạo ra phiền phức nào với anh nữa."
Đường Thanh Tâm hết sức choáng váng vẫn không quên căn dặn Lệ Bách Nhiên, khuôn mặt người đàn ông cứng đờ, bàn tay hơi dừng lại. Anh ấy nở nụ cười yếu ớt rồi lắc đầu nói: "Em là bệnh nhân, anh chăm sóc em là điều nên làm mà thôi".
Lệ Bách Nhiên đỡ lưng Đường Thanh Tâm đặt cô lên gối, để cho cô dựa thoải mái một chút, hành động này của Lệ Bách Nhiên và Đường Thanh Tâm đã khiến cho ánh mắt người ngoài cửa bốc lửa.
"Thật xin lỗi, bà không thể đi vào".
Người phụ nữ vừa nhấc chân muốn tiến vào đã bị vệ sĩ ngăn lại, Đường Thanh Tâm nghe thấy tiếng nói mới nghiêng đầu nhìn sang. Gương mặt Lệ Bách Nhiên lập tức thay đổi: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Mặt người phụ nữ trung niên lộ vẻ không vui, hung dữ liếc mắt nhìn vệ sĩ rồi đi thẳng vào, lúc này bọn họ đã không còn chặn bà ta nữa.
Giày cao gót giẫm lên đá cẩm thạch phát ra tiếng vang lộp cộp, Đường Thanh Tâm nhìn người phụ nữ cao quý trước mắt giống hệt như nhiều năm trước. Trong ưu nhã lộ ra đoan trang, chỉ là ánh mắt lúc nhìn cô lại tràn đầy khinh thường và châm chọc.
Bà ta nhìn con trai mình, giọng nói trong trẻo dập dềnh vang vọng trong phòng bệnh: "Đường Thanh Tâm, nếu bàn về vai vế thì tôi còn phải gọi cô một tiếng em dâu nhỉ. Tôi xin cô đừng quấn lấy Lệ Bách Nhiên nhà chúng tôi nữa, chuyện lần trước chúng tôi rất xin lỗi cô, thế nhưng lần này cô không thể hủy đi cuộc đời nó một cách dễ dàng như vậy được. Chính cuộc hôn nhân của cô không hạnh phúc thì cũng đừng tới dụ dỗ Lệ Bách Nhiên, khiến cho nó mang tiếng xấu chứ."
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy!" Lệ Bách Nhiên nóng nảy, mới vừa lên tiếng nói đã bị mẹ hung hăng trừng mắt.
"Điều là người nhà họ Lệ cả mà, tôi hi vọng cô suy nghĩ cho kỹ càng. Cho dù Lệ Thiên Minh muốn ly hôn với cô thì cô cũng sẽ không thể nở hoa kết quả với Lệ Bách Nhiên được. Tôi hi vọng sau này cô đừng tới quấy rầy Lệ Bách Nhiên nhà chúng tôi nữa, nếu đã cắt đứt thì phải cắt đứt cho rõ ràng, đừng nhận tiền rồi mà còn dây dưa, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, chuyện này cô làm có hơi quá mức rồi đấy".
Đường Thanh Tâm nắm được một trọng điểm, nhận tiền?
"Nhận tiền gì?" Cô không khỏi lên tiếng hỏi lại, bà ta lạnh lùng lấy hình từ trong túi xách ra ném cho cô: "Đây là chứng cớ năm đó nhà họ Đường nhận tiền, mười sáu tỷ đổi lấy tự do cho Lệ Bách Nhiên nhà chúng tôi, cô quên rồi sao?"
Trong hình rõ ràng là bố Đường Quốc Cường và bà ta giao dịch, nụ cười tham lam trên mặt ông ta khiến cho sắc mặt Đường Thanh Tâm trắng bệch.
"Lệ Bách Nhiên, con theo mẹ trở về. Mẹ đã bàn với bố con rồi, chờ đầu gió này đi qua thì con đi hẹn hò cho mẹ đi, không thì xuất ngoại cho mẹ. Nhà họ Lệ không cần loại phụ nữ có đạo đức không tốt này, mẹ cũng sẽ vĩnh viễn không thừa nhận cô ta đâu".
Lệ Bách Nhiên còn muốn nói chuyện nhưng bà ta đã quay ra cửa ngoắc tay, ngay lập tức có hai người đàn ông đi vào mạnh mẽ kéo anh ấy đi. Trước khi đi, người phụ nữ nhìn Đường Thanh Tâm rồi nở nụ cười chế nhạo: "Một người phụ nữ ký hợp đồng sinh con mà cũng dám mơ tưởng làm bà chủ nhà họ Lệ, thật là buồn cười!"
Bỏ lại câu nói này, bà ta xoay người rời đi, âm thanh giày cao gót giẫm xuống đất phát ra tiếng vang thanh thủy, đánh mạnh vào lòng cô. Cô thật là ngây thơ mà, đâu chỉ là hơn ba chục tỷ chứ. Nhà họ Đường trước sau nhận tổng cộng gần năm chục tỷ, dùng nhiều tiền như vậy để chôn vùi hạnh phúc của cô, bây giờ còn muốn để cô mang tiếng xấu, thậm chí ép cô ly hôn.
Đường Quốc Cường, ông đúng là hận không thể hút hết mỗi một giọt máu của tôi, thật đúng là quỷ hút máu mà!
Trái tim Đường Thanh Tâm vô cùng đau đớn, cô cất hình đi rồi gọi điện thoại cho Lệ Thiên Minh, người đàn ông đó không nhận máy. Cô quyết định sẽ không ly hôn!
Chẳng những sẽ không, hơn nữa còn phải trả thù những người đã từng làm tổn thương cô, hơn nữa phải để cho những người đó nhìn cô có cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc.
Mà tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ Lệ Thiên Minh.
Người đàn ông nhìn thấy dãy số trên điện thoại di động, hơi cau mày nhưng không nhận. Người phụ nữ trước mặt đang run rẩy, không biết nên trả lời câu hỏi của anh như thế nào cho phải.
"Tôi không có thời gian dài dòng với cô, nói đi, chuyện hợp đồng là sao?"
Người của Lệ Thiên Minh tra được là Lâm Thiên Kim tiết lộ, anh sớm nên nghĩ đến mới phải. Trong mắt Lâm Thiên Kim chứa đầy nước mắt, sắc mặt tái nhợt, cô ấy nghe thấy anh hỏi lại lần nữa thì dứt khoát quỳ xuống cầu xin: "Tổng giám đốc, đều là lỗi của tôi, phóng viên đó làm quen với tôi nên hỏi tôi chuyện của anh. Tôi đâu biết, trước đây tôi chưa từng nghĩ sẽ bán đứng anh, nhưng sau đó...."
"Sau đó bọn họ cho cô một tờ chi phiếu, cô vừa nhìn thấy con số đã động lòng, sáu trăm triệu đổi lấy nội dung trong hợp đồng. Cô có thể ra vào khu mua sắm, dùng những sản phẩm xa xỉ mà trước kia chưa bao giờ dám dùng, chỉ sáu trăm triệu thôi đó Lâm Thiên Kim, nếu cô đến tìm tôi thì tôi có thể cho cô sáu tỷ làm phí bịt miệng".
Lệ Thiên Minh đáp lại lời cô ấy bằng vẻ châm châm chọc, Lâm Thiên Kim vui mừng hỏi: "Thật sao?"
Người đàn ông cười lạnh, tại sao mình lại sai người phụ nữ ngu đần thế này đến ký hợp đồng với Đường Thanh Tâm chứ. Có lẽ là bởi vì cô ấy gần gũi với Đường Thanh Tâm, bây giờ thì hay rồi, chỉ có sáu trăm triệu mà đã bán đứng anh.
Lệ Thiên Minh không còn lời nào để nói, chẳng lẽ anh ở trong mắt mấy người phụ nữ này đều không có giá trị vậy sao?