Chín giờ sáng trong viện dưỡng lão phía tây thành phố, trong phòng làm việc của viện trưởng có hai vị khách không mời mà đến, người đàn ông mang dáng vẻ khẩn thiết còn viện trưởng thì cau mày không nói.
“Viện trưởng Châu, bà xã và tôi là đôi vợ chồng cùng chung hoạn nạn, tôi làm như vậy cũng không còn cách nào khác, ông xem..."
Nói rồi, ông ta đẩy qua một bì thư bằng da bò đến, viện trưởng Châu dùng tay bóp bóp một chút rồi lắc đầu nói: "Tổng giám đốc Cường, không phải tôi cố ý từ chối, chỉ là trước đó bệnh nhân này vừa mới ký hợp đồng điều trị. Nếu như chuyển viện giữa chừng, người nhà đến tìm thì chúng tôi cũng không chối bỏ trách nhiệm được, chuyện này hơi khó đấy".
Trong mắt viện trưởng Châu lóe lên một tia sáng, Đường Quốc Cường và Đường Tuyết Mai nhìn nhau. Đường Tuyết Mai khẽ đẩy ông ta, Đường Quốc Cường lại cắn răng móc một tấm chi phiếu trong cặp công văn ra rồi nói: “Viện trưởng Châu, ông xem có thể giúp chúng tôi một chút không?”
Viện trưởng Châu nhìn tấm chi phiếu, một ý cười nhỏ thoáng qua trong đôi mắt ti hí của ông ta. Ông ta cố tỏ ra vẻ khó khăn rồi khẽ gật đầu: "Tổng giám đốc Cường, chỉ là lần này khi chuyển viện hai người phải ghi nhớ lời dặn dò của bác sĩ. Khó khăn lắm tình trạng của bệnh nhân này mới ổn định lại được, nhất định không được để tái phát."
"Được được, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo lời khuyên của bác sĩ. Cảm ơn viện trưởng Châu."
Lúc đi ra từ phòng làm việc của viện trưởng Châu, Đường Quốc Cường và Đường Tuyết Mai nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy
sự đắc ý trong mắt đối phương.
Chiều hôm đó, Đường Thanh Tâm nhận được một cuộc điện thoại, là bên viện dưỡng lão gọi tới. Cuộc gọi đó lập tức khiến cô hoảng sợ, chẳng lẽ mẹ cô xảy ra chuyện gì rồi sao?
Sau khi nghe xong, Đường Thanh Tâm lập tức suy sụp, mẹ cô chuyển viện rồi, họ còn không thông qua sự đồng ý của cô đã tự ý chuyển mẹ cô đi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nghĩ đến đây, Đường Thanh Tâm lập tức cầm túi xách lao ra ngoài, đi thẳng đến viện dưỡng lão. Biết là Đường Thanh Tâm sẽ đến, Đường Tuyết Mai trực tiếp chặn cô lại ở bãi đậu xe. “Tránh ra! Đường Tuyết Mai, hôm nay tôi không có thời gian lằng nhằng với cô đâu!"
“Chát!” Đáp lại cô là một cái tát tai đau điếng. Đường Thanh Tâm ôm mặt, vừa định nói gì đó đã bị Đường Tuyết Mai túm tóc, toàn bộ da đầu đều đau nhức.
"Con đàn bà đê tiện này! Cô đừng tưởng gả vào nhà họ Lệ rồi là có thể không coi ai ra gì! Tôi nói cho cô biết, biết điều thì mau chóng
ly hôn rồi cút ra khỏi nhà họ Lệ đi, nếu không tôi sẽ cho cô đẹp mặt".
Đường Tuyết Mai mạnh bạo ném Đường Thanh Tâm sang một bên, một chiếc ô tô đen chạy tới, Đường Tuyết Mai mở cửa rồi nhanh chóng lên xe rời đi mất dạng. Đường Thanh Tâm ngã trên đất, thất thần nhìn chiếc xe rời đi.
Một lúc lâu sau cô mới nhớ đến chuyện của mẹ, vội vàng phủi sạch bụi trên người rồi chạy về phía phòng làm việc.
Đây là viện dưỡng lão, vì thu phí cao nên người đến khám bệnh ở đây đều có điều kiện tốt. Lúc bác sĩ hướng dẫn nhìn thấy một người phụ nữ với khuôn mặt sưng đỏ, trên người đầy bụi bặm lao vào thì giật nảy mình, suýt nữa đã chặn cô lại.
“Bác sĩ, có chuyện gì vậy? Tôi là người nhà của bệnh nhân, tại sao các người lại chuyển mẹ tôi đi khi chưa có sự đồng ý của tôi?"
Đường Thanh Tâm xuất hiện trong văn phòng với khuôn mặt đỏ bừng và sưng tấy, bác sĩ hướng dẫn đi theo sau. Thấy bác sĩ bên trong xua tay, cô ta mới yên tâm rời khỏi nhưng trong lòng vẫn lầm bầm, đây mà là người nhà bệnh nhân sao?
“Tôi cũng mới nhận được tin tức, mẹ cô được Đường Quốc Cường đưa đi rồi, ông ta hẳn là bố cô nhỉ?”
“Đường Quốc Cường?"
Đường Thanh Tâm tự lẩm bẩm, nghĩ đến những lời vừa rồi của Đường Tuyết Mai, nếu không ly hôn sẽ khiến cô đẹp mặt. Mẹ, không! “Bác sĩ, bác sĩ có biết họ chuyển mẹ tôi đến bệnh viện nào không?" Đường Thanh Tâm bước tới, hoảng sợ nắm lấy cánh tay bác sĩ.
Năm đó chính vì Đường Quốc Cường nên mẹ cô mới biến thành như vậy, bây giờ bà lại bị ông ta đưa đi, mẹ cô sẽ phải chịu sự giày vò hành hạ như nào nữa đây? Cô không dám nghĩ đến nữa.
Bác sĩ lắc đầu: “Xin lỗi cô, tôi cũng không biết. Chỉ là trước khi rời đi bọn họ không gọi xe cấp cứu mà dùng xe của mình, có lẽ là về nhà rồi. Hay là cô về nhà xem xem."
Bác sĩ phụ trách áy náy nhìn Đường Thanh Tâm, vừa dứt lời đã thấy Đường Thanh Tâm lao ra ngoài. Nhìn bóng lưng cô rời đi, bác sĩ lắc đầu, người bị đưa đi rồi, việc điều trị sau đó không thể hoàn thành được, thậm chí tiền thuốc men cũng chưa được hoàn trả, gia đình này đúng là buồn cười thật.
Đường Thanh Tâm làm sao biết được số tiền hơn ba tỷ rưỡi cô vất vả gom góp được đã bị Đường Tuyết Mai mượn lý do xử lý việc chuyển viện trực tiếp hoàn lại vào thẻ của mình, bây giờ người không thấy đâu, tiền cũng mất luôn.
Đường Tuyết Mai ngồi ở nhà nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, trong lòng rất đắc ý. Không những gần hai tỷ lại về tay mà còn kiếp thêm được gần một tỷ rưỡi, biết thế này thì nên đưa người phụ nữ điên đó đi sớm hơn mới đúng!
"Rầm rầm rầm!"
Cô ta đang mơ mộng viển vông thì dưới tầng vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, tiếng động ồn ào khiến Đường Tuyết Mai nhíu mày, rốt cuộc là đứa khốn nạn không có mắt nào vậy!
Cô ta đứng dậy đi kiểm tra nhưng lại nhìn thấy quản gia đã mở của, Đường Thanh Tâm hùng hổ xông vào. Đụng phải ánh mắt khinh thường của Đường Tuyết Mai, cô trầm giọng hỏi: “Đường Quốc Cường đâu?"
“Cô có quyền ăn nói như vậy sao? Cô đến đây làm gì?" Đường Tuyết Mai giống như một người chủ cao ngạo nhìn Đường Thanh Tâm một cách mất kiên nhẫn.
Đường Thanh Tâm vẫn nói tiếp: “Bố đâu? Còn nữa, hôm nay các người đã đến viện dưỡng lão làm gì?"
“Làm gì ư? Đường Thanh Tâm, trong lòng cô cũng đã biết rồi đúng không? Cô đang tìm người mẹ thần kinh kia của mình sao? Không cần tìm nữa đâu, bố sẽ không cho cô gặp bà ta. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời ly hôn với Lệ Thiên Minh rồi để tôi vào nhà họ Lệ, như vậy tôi mới có thể cho cô gặp người cô muốn gặp."
Đường Thanh Tâm thật sự không dám tin trên đời này lại có người ác độc đến như vậy, cô không khỏi cười khẩy: “Đường Tuyết Mai, cô đúng là đồ điên mà! Cô tưởng Lệ Thiên Minh là đứa trẻ ba tuổi sao?"
“Lệ thiên Minh không phải đứa trẻ, nhưng chỉ cần tôi mang thai con của anh ấy là được. Dù Lệ Thiên Minh không quan tâm đến máu mủ của nhà họ Lệ nhưng còn mẹ anh ta thì sao? Hoặc là bà già kia nữa, không phải bọn họ đều coi trọng chuyện đó sao? Tôi cần cô giúp tôi.”
"Đừng hòng!”
“Chát!” Lại là một cái tát nữa vang lên, Đường Tuyết Mai nói: "Nếu cô không hợp tác, cả đời này cô đừng mong nhìn thấy mẹ mình!"
“Không sai!” Một người đàn ông hùng hổ bước vào, Đường Quốc Cường nhìn khuôn mặt sưng đỏ, khóe miệng còn rỉ ra một chút máu của Đường Thanh Tâm thì không hề có một chút thương cảm.
“Thanh Tâm, con nên làm theo lời chị gái. Nếu con đã không thể giúp nhà họ Đường thì có gả đến nhà họ Lệ cũng phí hoài, không bằng để Tuyết Mai đi."
Lời của Đường Quốc Cường khiến Đường Thanh Tâm hoàn toàn suy sụp, Đường Quốc Cường đánh cô, cô không khóc nhưng bây giờ cô lại khóc vì những lời này của bố mình.
“Trong mắt ông chỉ có tiền thôi, ông bán tôi với giá ba mươi lăm tỷ vẫn chưa đủ sao? Đường Quốc Cường, ông còn có lương tâm không? Ông đã hại mẹ tôi thành như vậy mà ông vẫn không biết sai, bây giờ còn muốn uy hiếp tôi, đây là chuyện mà một người cha nên làm sao? Các người tự hỏi lòng mình đi, rốt cuộc tôi với mẹ tôi đã nợ các người cái gì? Các người nói đi!"
Đường Thanh Tâm tiến đến dùng hai tay nắm chặt bả vai Đường Quốc Cường, lớn giọng chất vấn ông ta. Trên mặt Đường Quốc Cường thoáng qua một tia khó xử và đau đớn nhưng ông ta đã nhanh chóng che giấu, nghiêm giọng khiển trách: “Nguyện vọng của tao là khiến nhà họ Đường lớn mạnh, bà ta là vợ tao nhưng không thể san sẻ gánh nặng với tao, chỉ gây phiền phức kéo chân tao thôi. Tao cho mày thời gian ba ngày, nếu không làm theo, vậy thì cả đời này mày cũng đừng mong được gặp lại bà ta nữa!"
“Người đâu, đưa cô ta ra ngoài!"
Đường Quốc Cường vừa ra lệnh, lập tức có hai người giúp việc bước ra dùng chân đẩy Đường Thanh Tâm ra ngoài như ném hòn sỏi. Cô bị đẩy ngã ngồi xuống đất, đầu gối cũng bị cứa đến đau nhức.