"Cô cũng là người nhà họ Đường, Đường Tuyết Mai hả?"
Thật một lúc lâu sau, Trương Trúc Phương mới nhớ ra tên người phụ nữ này. Bởi vì mới vừa rồi thấy cô ta nói chuyện giúp mình nên Trương Trúc Phương cũng không làm khó cô ta, ngược lại còn chủ động lấy lòng.
Đường Tuyết Mai cũng không phải là kẻ ngốc, biết ý của cô ta. Ý kiến của hai người phụ nữ nhất trí hơn bao giờ hết, đó chính là lật đổ Đường Thanh Tâm!
"Ắt xì!"
Đường Thanh Tâm ngồi trong xe nhảy mũi thật mạnh, Lệ Thiên Minh nghiêng đầu nhìn cô: "Đến giờ làm việc rồi còn đi đâu?"
Đường Thanh Tâm ngẩn ra, nhìn đồng hồ trên tay, sao cô lại quên mất chuyện này chứ?
Nhìn vào mắt Lệ Thiên Minh, cô xác định mình không thể nói dối nhưng lại không thể cho anh biết chuyện của mình và Lệ Bách Nhiên...
"Tôi từ bên tổng giám đốc Trình đến đây, ngồi xe có chút say xe nên muốn xuống xe đi dạo một chút, không muốn gặp bọn họ cho nên mới..."
"Thật sao?"
Lệ Thiên Minh quét mắt qua, Đường Thanh Tâm gật đầu liên tục: "Thật mà!"
"Được, vậy cô giải thích cho tôi đây là cái gì?"
Lệ Thiên Minh ném điện thoại di động cho cô, sau đó dừng ở ven đường. Đường Thanh Tâm nhìn qua, nhất thời hít sâu một hơi, đó là tin nhắn Lệ Bách Nhiên gửi cho anh: "Ví tiền của thư ký Tâm rơi ở chỗ con, tan ca con mang đến cho cô ấy".
Một tin nhắn gần như chặn hết mọi đường lui của Đường Thanh Tâm.
Người phụ nữ từ từ ngẩng đầu, trả điện thoại di động lại cho anh: "Tôi đã nói với anh là đi đưa tài liệu, lúc trở về ngồi xe của Lệ Bách Nhiên."
Lệ Thiên Minh ôm lấy cổ của cô, mạnh mẽ kéo cô tới trước mặt mình, giọng nói hơi trầm xuống: "Đường Thanh Tâm, có phải tôi quá bao dung với cô mới dẫn đến việc cô cho rằng tôi là người ngu không? Lệ Bách Nhiên hôn cô mãnh liệt trên xe là thế nào?"
Giọng nói anh bỗng nhiên tăng cao lên, người đàn ông hung hăng đẩy cô ra rồi lạnh lùng quát lớn. Trong đầu Đường Thanh Tâm ầm ầm vang dội, cô vội vàng giải thích: "Không phải như anh nghĩ, tôi không tự nguyện!"
"Chát!"
Người đàn ông đánh cô một bạt tai, khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói lạnh lẽo truyền đến: "Bắt đầu từ hôm nay, cô không cần đi làm nữa. Với thân phận là cô chủ nhà họ Lệ, nhiệm vụ của cô chính là sinh con, chỉ cần mang thai sinh con ra thì tôi sẽ cho cô được tự do."
"Không, anh đã nói tôi không phải là công cụ sinh sản mà!"
"Trước khác nay khác, cô và Lệ Bách Nhiên tuyệt đối không có khả năng! Nếu như cô không đồng ý, tôi sẽ dừng trị liệu bệnh của mẹ cô ở Viện điều dưỡng phía Tây thành phố, tự cô cân nhắc đi!"
Đường Thanh Tâm hoàn toàn tê liệt ngã trên ghế, thì ra chuyện gì anh cũng biết, tất cả mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay của anh.
Chẳng qua là mình ngu, sợ anh biết sẽ tức giận, rõ ràng là người ta theo dõi cô mọi lúc mọi nơi!
Chiếc xe tiếp tục chuyển động, Lệ Thiên Minh kéo cà vạt của mình, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng: "Cô không cần phải quan tâm đến hạng mục ở Long Hồ nữa, từ hôm nay trở đi tôi sẽ tuyên bố cô nghỉ phép, tiền lương vẫn dựa theo đó mà phát, cô cứ ở nhà cho đến khi mang thai mới thôi".
Đường Thanh Tâm tựa lưng vào ghế ngồi nhìn con số bên ngoài dần dần trôi đi xa, lắc đầu nói: "Lệ Thiên Minh, tôi không làm công cụ sinh sản, tôi cũng không muốn sinh con với anh".
"Không phải chuyện cô muốn là được!"
Người phụ nữ được mua bằng ba mươi lăm tỷ về có tư cách gì nói chuyện yêu đương với mình chứ!
Sự lạnh lẽo của Lệ Thiên Minh khiến cho Đường Thanh Tâm sợ hãi, cô không muốn làm mẹ của con anh. Nếu như vậy thì sau này muốn rời đi sẽ là cốt nhục phân ly, vậy thì càng đừng hy vọng có thể rời đi.
Lệ Bách Nhiên, đến tận bây giờ anh còn hi vọng em quay đầu lại sao? Không thể nào nữa rồi.
Trương Mỹ Lan thấy con trai trở về với vẻ mặt âm u, sau lưng còn có Đường Thanh Tâm đi theo với vẻ mặt như đưa đám thì sinh lòng nghi ngờ, vừa muốn nói chuyện đã bị Lệ Thiên Minh ngắt lời.
"Mẹ, từ hôm nay trở đi Đường Thanh Tâm sẽ không đi làm nữa, mẹ ở nhà dạy dỗ quy định cho cô ấy. Còn nữa, chuẩn bị ít canh bổ, bọn con muốn có con."
Trương Mỹ Lan nghi ngờ nhìn con trai, không phải nói không muốn cô làm công cụ sinh sản sao? Vậy chuyện này là sao? Bà cụ lại tươi cười: "Thanh Tâm à, có phải đã đến bệnh viện khám rồi không? Sức khỏe không sao chứ?"
"Làm sao có thể, bệnh tâm thần không trị được nhanh như vậy đâu. Hơn nữa, không phải là cô ta không thể sinh con sao, chuẩn bị canh bổ làm cái gì"
"Kêu con chuẩn bị thì cứ chuẩn bị đi, mẹ còn chờ bế cháu nữa đó!"
Bà cụ ngắt lời bà ta, Đường Thanh Tâm nén nước mắt, cố nặn ra một nụ cười: "Bà nội, mẹ, bọn con đi lên trước."
"Đi đi, đi đi!" Bà cụ cười nhìn vợ chồng son lên lầu, cảnh cáo Trương Mỹ Lan: "Thanh Tâm là một cô gái tốt, con đừng cứ mở miệng ngậm miệng nói cái gì mà bệnh tâm thần. Nó là nó, mẹ nó là mẹ nó, đừng nhập làm một, hơn nữa cũng không phải là bệnh bẩm sinh, đều do người bố không có lương tâm kia của nó gây ra!" Lòng bà cụ tựa như gương sáng, bà từng duyệt qua vô số người nên chắc chắn sẽ không nhìn lầm, Trương Mỹ Lan chẳng thèm quan tâm đến lời nói của bà cụ, chỉ lắc mông bỏ đi.
Chắc chắn thằng nhóc kia có chuyện giấu bà ta, không thể nào nói trước mặt nên mới không muốn miễn cưỡng nói ra. Bây giờ lại gấp gáp như vậy, bà ta nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng!
Trong phòng, Đường Thanh Tâm vừa định mở miệng thì Lệ Thiên Minh đã ném mạnh cái túi lên giường, hung dữ nói: "Ngày mai tôi sẽ kêu thư ký đưa hợp đồng cho cô, bắt đầu từ bây giờ cô chính là người mang thai hộ tôi mua về, trước khi chưa mang thai thì cô đừng hòng rời đi!"
"Lệ Thiên Minh, anh không thể đối xử với tôi như vậy, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì chứ?"
Đường Thanh Tâm thật không thể nhịn được nữa, giận dữ phản kháng. Đôi mắt cô như muốn phun ra lửa, cô không muốn mang thai hộ!
"Đã làm gì sai sao?"
Lệ Thiên Minh lấy một xấp hình từ trong túi ra ném trước mặt cô, đó là hình cô và Lệ Bách Nhiên hôn nhau kịch liệt ở trong xe. Đường Thanh Tâm cười lạnh, cô lại bị người chụp lén, hơn nữa nắm bắt góc độ và thời gian rất đúng lúc.
Ném hình qua một bên, Đường Thanh Tâm cười lạnh: "Anh kết luận tôi và anh ấy cấu kết đúng không? Nếu tôi nói cho anh biết là tôi bị ép buộc thì anh có tin không?"
Đáp lại cô chỉ có sự giận dữ của Lệ Thiên Minh. Cả buổi tối, Lệ Thiên Minh phát tiết tất cả sự tức giận lên người cô.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy cô ngất đi, anh lại không đành lòng. Thế nhưng vừa nhìn thấy những tấm hình kia thì lại tức giận không kiềm được, không biết từ lúc nào Đường Thanh Tâm đã ảnh hưởng đến tâm tình của anh rồi.
Ngày hôm sau thức dậy, Lệ Thiên Minh đã không còn ở đây.
Đường Thanh Tâm nhịn đau từ từ ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người đều đau nhức. Cô mượn ánh đèn nhìn vết máu trên ga giường, nhìn vết thương cả người và vết máu này là có thể biết được tối hôm qua Lệ Thiên Minh điên cuồng thế nào. Run rẩy bước xuống giường đi vào phòng tắm, ngâm mình ở trong nước nóng, lúc này cơn đau mới giảm bớt đi một chút.
Hơi nước dày đặc bao phủ lấy cả người cô, hơi nước mờ ảo không nhìn thấy rõ mặt nhưng cũng có thể cảm nhận được sự chán nản và đau đớn của người phụ nữ lúc này.
"Cốc cốc cốc! Cô chủ!"
Ngoài cửa vang lên tiếng của má Hoa, Đường Thanh Tâm mặc quần áo đi ra ngoài. Vừa cất bước đã đau dữ dội, cô không thể không chống tường bước ra mở cửa.
"Má Hoa."
"Cô chủ, đây là người của công ty cậu chủ, cô ấy nói là có phần tài liệu cần cô ký tên".
Má Hoa nghiêng người, lúc nhìn thấy người tới, Đường Thanh Tâm vô cùng chấn động, là Lâm Thiên Kim.Tương tự, người phụ nữ kia nhìn thấy là cô cũng cứng người lại, không nghĩ tới cô lại là cô chủ nhà họ Lệ.
Đường Thanh Tâm luôn giả vờ vô cùng tốt, cô không muốn bị ai biết quan hệ của cô và Lệ Thiên Minh, cũng tránh đi không ít phiền phức cho chính mình, thế nhưng bây giờ có muốn giấu tiếp cũng không làm gì được.