Lòng bàn tay chợt nóng lên, Lệ Thiên Minh bước tới nắm tay cô, nhìn cô một cái nhìn khích lệ, Đường Thanh Tâm mắt ướt đẫm, khí sắc thay đổi rõ rệt, anh bước đến chỗ thiết bị âm thanh, ra lệnh cho họ đống màn hình lại, sau đó nhấc micrô lên. Cho người khóa chặt cửa khách sạn và không ai được phép ra vào!
“Làm sao vậy, chúng tôi tới đây dự hôn lễ, không phải tù nhân".
"Đúng rồi, bản thân tự làm ra chuyện xấu còn sợ người khác nhìn thấy sao? Lệ Thiên Minh, anh cũng thật quá đáng lắm rồi đấy, còn không biết quản lại người phụ nữ của mình đi?"
"Đường Thanh Tâm, cô còn là quản lý cấp cao của công ty đúng là trơ trẽn, không biết xấu hổ".
Bên dưới vang lên tiếng chửi rủa, Thẩm Thiên Vi và Trần Dĩnh mỉm cười với nhau, cả hai đều nhìn thấy niềm tự hào trong chính mắt mình.
Lệ Thiên Minh cầm lấy micro, trầm giọng nói: "Mọi người, hôm nay là đám cưới của tôi và Đường Thanh Tâm. Có kẻ ác ý bôi nhọ vợ tôi. Tôi tin rằng gây tội sẽ để lại dấu vết. Vì vậy, bây giờ xin mời các vị xếp thành hai hàng, không có thiệp mời xin mời đứng sang bên phải, người có thiệp mời đứng sang bên trái, tôi đã báo cảnh sát, mời mọi người giúp đỡ mau chóng thực hiện!"
“Tôi sẽ điều tra đến cùng ai là người đã phá hỏng đám cưới của tôi. Về đoạn video giả trên màn hình, tôi có quyền khởi kiện!"
Lời nói của Lệ Thiên Minh đã khiến Trần Dĩnh bị sốc, thậm chí nó còn khiến Thẩm Thiên Vi ngã quỵ. Cả hai đều không có thiệp mời. Trần Dĩnh vẫn còn tốt, ngay lập tức đứng bên cạnh Trần Dịch, còn Thẩm Thiên Vi cũng nhanh chóng nghiêng người tiến sát lại, như vậy thì ở bên phải một người cũng không có.
Đường Thanh Tâm nhìn bóng đen dễ thấy trong đám người bỗng ánh mắt lạnh lùng, chỉ hướng đó, lập tức một vệ sĩ kéo Thẩm Thiên Vi ra ngoài.
"Anh làm gì vậy, sao lại bắt tôi? Trần Dịch mau cứu tôi!"
Thẩm Thiên Vi sắc mặt tái nhợt hét lớn, mọi người xung quanh nhanh chóng tránh xa cô ta vì sợ liên lụy.
Trần Dịch nói: "Thực xin lỗi cô Thẩm, tôi không dẫn theo cô".
Câu nói này nhất định khiến Thẩm Thiên Vi suy sụp, nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại, cho dù không có thiệp mời, bọn họ cũng không chứng minh được là do cô ta làm như vậy.
“Cô Thẩm, đừng căng thẳng, trước tiên mời ngồi sang bên cạnh, hôn lễ sẽ tiếp tục!"
Ngay khi lời nói của Đường Thanh Tâm rơi xuống, cảnh sát đến và đưa Thẩm Thiên Vi sang một bên để thẩm vấn, trong khi Đường Thanh Tâm ra hiệu cho đám cưới tiếp tục, như thể tình tiết này không liên quan gì đến cô.
Đám cưới mà cô chờ đợi bấy lâu nay tất nhiên sẽ không thể bị một người phụ nữ điên phá hỏng được. Trần Dĩnh sắc mặt tái nhợt, Trần Dịch thấp giọng hỏi cô ta: "Em nói thật đi, có phải em làm không?"
Anh ta không đưa Trần Dĩnh đến, nhìn thấy cô ta đến gần mình, anh ta biết trong lòng cô ta có tật giật mình, bây giờ Thẩm Thiên Vi đã bị bắt đi, dù kết quả thế nào, chuyện này cũng không thể tránh khỏi liên quan, hơn nữa với tính khí của bọn họ, bọn họ có thể làm ra chuyện này, không có gì đáng ngạc nhiên.
Trần Dĩnh run rẩy nắm lấy cánh tay anh ta, Trần Dịch biết cô ta là một phần của chuyện đó liền nhanh chóng đưa cô ta rời đi, khi rời đi Đường Thanh Tâm trên sân khấu tình cờ nhìn anh ta, đôi mắt đẹp đầy sắc bén, Trần Dịch biết mình vẫn là bỏ lỡ cô rồi.
Không lâu sau khi trở về nhà, Trần Dĩnh đã bị cảnh sát bắt đi, nói rằng Thẩm Thiên Vi tại đồn cảnh sát đã khai ra cô ta, tất nhiên Trần Dĩnh không thừa nhận, nhưng bằng chứng xác thực, cô ta không thể ngụy biện .
"Các người nói bậy! Tôi không làm gì cả, tất cả là do Thẩm Thiên Vi, cô ta muốn tìm người chịu tội thay!"
Trần Dĩnh la hét một cách không biết xấu hổ, cảnh sát không khỏi thanh minh còng tay cô ta lại, lúc này cô ta càng thêm điên cuồng, sút chút nữa quỳ xuống đất lăn lộn.
Trần Dịch bất lực, biết cho dù bản thân có đi cầu cứu, Đường Thanh Tâm cũng không tha thứ, chỉ có là bây giờ khiến cô bớt giận, có lẽ Trần Dĩnh mới có thể có đường sống sót.
Anh ta đoán đúng rồi. Sảnh khách sạn là của Lệ Thiên Minh, nhìn thoáng qua cũng thấy rõ ai đã tiếp cận thiết bị và thay đổi đĩa CD-ROM. Sự bất ngờ mà anh chuẩn bị cho Đường Thanh Tâm cũng bị chúng phá hủy. Cả đời chỉ có một lần duy nhất một lần đám cưới chỉ vì hai người mà khiến anh phải tiếc nuối, Lệ Thiên Minh sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ.
Đúng những gì Trần Dịch nghĩ, kết quả nghiêm trọng hơn anh ta mong đợi, Lệ Thiên Minh không biết tìm người bắt cóc Đường Thanh Tâm ở đâu ra làm chứng, còn tìm được người giúp việc đã thả cô đi, chứng cứ chứng minh người năm đó hãm hại Đường Thanh Tâm chính là Trần Dĩnh.
Điều đáng sợ hơn nữa là tin tức về việc Trần Dĩnh bị sỉ nhục ở nước ngoài lại bị lật lại, trực tiếp dẫn đến việc gia đình chồng cũ của cô phải đề đơn ly hôn, hơn nữa Trần Dĩnh còn là ra đi tay trắng, điều này khiến cô ta vô cùng tuyệt vọng, biết là Lệ Thiên Minh tàn độc, nhưng không ngờ anh lại tàn độc đến như vậy. Điều càng khiến Trần Dịch suy sụp hơn nữa là sự áp chế của Lệ Kình, vốn dĩ là Trần Hưng đã bị tổn hại trầm trọng căn bản không thể chịu được áp chế như vậy. Trần Hưng chẳng mấy chốc bắt đầu suy sụp. May mắn là có một người sẵn sàng mua lại, Trần Dịch ban đầu không đồng ý, nhưng giá trị thị trường bốc hơi hơn một nửa, phần lớn là nợ nần, anh ta không thể không chấp nhận, ban giám đốc không đoàn kết, anh ta cũng đành chịu.
Trần Dĩnh ở trong đó ba ngày liền khóc lóc gào thét muốn ra, người nhà họ Trần không ai đến, vẫn nghe cảnh sát báo tin phá sản, đột nhiên ngồi sụp xuống đất.
“Chuyện này làm sao có thể xảy ra, không thể nào, Thẩm Thiên Vi, tôi bị cô hại thảm rồi!" Trần Dĩnh ở bên trong hét lớn, Thẩm Thiên Vi không nghe thấy. Là thủ phạm chính, cô ta nhanh chóng bị cách ly và thẩm tra. Thẩm Trường Thanh đi kêu gọi khắp nơi cầu xin sự thương xót, nhưng không ai muốn giúp bà ta, thực chất là không ai dám xúc phạm Lệ Thiên Minh, dù gì cũng là cô ta gieo gió thì phải gặp bão.
Lần này Thẩm Thiên Vi mới biết bản thân thực sự không thể ra mặt, bây giờ hối hận cũng đã muộn, cô ta chỉ hận mình không thể nhẫn tâm hơn, Đường Thanh Tâm chưa giải quyết được, đã tự mình gánh chịu hậu quả.
Đám cưới của Đường Thanh Tâm nhanh chóng được lên hot search và tất cả các trang công khai lớn đều đăng tải. Có người trực tiếp chỉ ra là Đường Thanh Tâm đã tự biên tự diễn, mục đích là bởi vì muốn trả thù cá nhân, Đường Thanh Tâm phớt lờ chuyện này, vì lúc này cô đang ở nước ngoài, hưởng tuần trăng mật với Lệ Thiên Minh, mọi vấn đề cứ để luật sư giải quyết, từ chối hoà giải, nhất định phải khiến bọn họ phải chịu sự trừng phạt trước pháp luật.
Trần Dịch không có cách nào, Thẩm Trường Thanh cũng không có cách nào cầu cứu, chỉ có như vậy, mọi người mới nhận ra Đường Thanh Tâm đã ảnh hưởng đến Lệ Thiên Minh sâu sắc như thế nào.
Một câu của cô thắng hết cả trăm nghìn câu của người khác, vì nhân phẩm và sự trong trắng của cô, Đường Thanh Tâm không còn nhẫn nhịn nữa. Nếu ai muốn ngắm ngầm mưu tính cô, cô đều sẽ không bỏ qua.
Thẩm Trường Thanh không liên lạc được với Lệ Thiên Minh nên chỉ có thể tìm luật sư để gặp con gái, lúc này Thẩm Thiên Vi đã mất hết tinh thần chiến đấu, bị nhốt ở trong đó, than thở rằng vận may của mình quá kém, khiến Thẩm Trường Thanh tức giận đến không chịu được.
"Con chính là không nghe lời cảnh cáo của mẹ, bây giờ thì tốt rồi bị người ta đạp ở dưới chân, mẹ cũng muốn giúp con nhưng không có cách nào, con là biết thủ đoạn của Lệ Thiên Minh rồi, phải ở đây một thời gian rồi ".
Thẩm Thiên Vi cười lạnh, cô ta là con gái duy nhất của nhà họ Thẩm, cho dù kém cỏi như thế nào đi nữa thì mẹ nhất định là đang hù doạ mình. Thẩm Trường Thanh nhìn thấy con gái đến lúc này còn không hề ăn năn, lắc đầu liên tục, chỉ có thể nhờ luật sư liên hệ với bên kia, xử lý thế nào tùy thuộc vào tâm trạng của Lệ Thiên Minh.
Nhà họ Trần và nhà họ Thẩm không thể ngờ rằng sản nghiệp của mình sẽ kiệt quệ đến mức gần như phá sản chỉ vì hai người phụ nữ không biết sợ chết này.
Trần Dịch là người thảm nhất, tất cả tội lỗi của Trần Dĩnh và món nợ vì sự tính toán của anh ta đối với Đường Thanh Tâm và Lệ Thiên Minh, Lệ Thiên Minh đều trả hết lại cho anh ta.