“Cậu chủ Tiền, nếu đã biết rằng Lệ Thiên Minh coi trọng tôi thì anh lại càng không nên có ý nghĩ gì không đúng đắn với tôi. Hoặc là hôm nay anh giết chết tôi, còn không tôi nhất định sẽ trốn thoát, đến lúc đó nhà họ Tiền của anh sẽ bị Lệ Thiên Minh trả thù, khi phải cuốn gói khỏi thành phố này thì anh sẽ biết anh ấy tàn nhẫn đến thế nào".
"Đường Tuyết Mai, cả cô cũng vậy. Cho dù hôm nay tôi có chết ở đây, tôi cũng sẽ không để cho cô động được đến tôi!"
Chưa kịp dứt lời thì cô đã cầm ly rượu vang dùng để tăng thêm hứng khởi lên rồi đập xuống đất, tiếng động lớn và những mảnh vỡ bay ra khiến Đường Tuyết Mai hét lên.
Đường Thanh Tâm nhanh chóng nhặt mảnh vỡ lên cứa vào cổ tay, cố hết sức mà cắt lên da thịt: "Các người đều lui ra sau cho tôi!"
" Đường Tuyết Mai mở cửa đi, nếu không tôi chết cho các người xem".
Sau khi hét lên thì Đường Tuyết Mai mới kịp phản ứng, sắc mặt cậu chủ Tiền càng thêm khó coi, xoay người bước vào phòng, một phút sau liền mặc quần áo chỉnh tề mà bước ra.
"Mâu thuẫn giữa chị em các người thì đừng có dính líu đến tôi, Đường Tuyết Mai, tôi sẽ tính chuyện này lên đầu cô, lần sau tôi sẽ tìm cô tính sổ".
Anh ta nói xong thì rời đi, sắc mặt Đường Tuyết Mai liền tái mét, nếu cứ để cậu chủ Tiền đi như thế này thì ai sẽ là người bảo trợ cho công việc kinh doanh trong tương lai?
Đều là vì con khốn này!
Nhìn thấy Đường Thanh Tâm sắp cắt vào thịt, Đường Tuyết Mai lại không muốn gặp rắc rối ở đây, căn phòng này chỉ là phòng được thuê lại, nếu xảy ra án mạng thì công việc kinh doanh của bọn họ sẽ gặp rắc rối mất.
Tuy nhiên, cô ta rõ ràng là không ngờ Đường Thanh Tâm sẽ làm điều này, có ta thật hối hận tại sao lại phải mua rượu vang đỏ để trợ hứng để rồi cho cô cơ hội như thế này.
"Đường Thanh Tâm, nếu có gan thì cô cứ chết ở chỗ này đi, bằng không cho dù cô có trở thành người thực vật thì tôi cũng sẽ không buông tha cho cô!"
Đường Tuyết Mai đe dọa rồi bước tới để lấy mảnh vỡ của cô. Cậu chủ Tiền đã chẳng muốn nhìn tiếp nữa, mở cửa bước ra ngoài, vừa mở cửa đã bị đá văng trở vào!
Lúc này Đường Thanh Tâm vui mừng khôn xiết khi thấy anh ta bị đá, cô liền chém mạnh mảnh vỡ vào cánh tay của Đường Tuyết Mai, người phụ nữ này hét lên đau đớn và nhảy sang một bên. Đường Thanh Tâm không quan tâm mà vội vàng lao ra ngoài cổng, vừa hay va vào một vòng tay ấm áp rồi ngất đi.
Người đàn ông ôm lấy cô, thật sâu nhìn về phía Đường Tuyết Mai đang sững sờ, khinh thường nhìn cô ta: "Cô cũng thật lợi hại".
Sau đó anh liền đưa Đường Thanh Tâm đi.
Trong phòng chỉ còn lại cậu chủ Tiền và Đường Tuyết Mai, cánh tay của người phụ nữ đầy máu, còn cơ thể cậu chủ Tiền quá yếu, sau một hồi lâu bị đá vẫn chưa thể đứng dậy.
Khi người của Lệ Thiên Minh đến nơi thì chiếc xe vừa rời đi, cứ như thế hai người lại bỏ lỡ nhau.
Đường Tuyết Mai ngồi xụi lơ trên mặt đất, nhìn cậu chủ đang không ngừng rên rỉ thì nhất thời cảm thấy khinh thường, thật là một tên rác rưởi vô dụng! Chỉ bị đá một cái mà đã nằm liệt như vậy rồi!
Khi người phụ nữ bước tới cửa và đóng cửa, cô ta liền nghe thấy tiếng bước chân ồn ào trên hành lang, cô ta ngồi xổm xuống và bịt miệng cậu chủ Tiền.
"Nếu anh còn rên tiếp để rồi bị những người đó nghe thấy, để họ biết được anh có ý nghĩ không đứng đắn với Đường Thanh Tâm thì chắc anh cũng biết kết quả sẽ ra sao!”
Bản năng mách bảo cô ta rằng những người này là đến tìm Đường Thanh Tâm, cậu chủ Tiền cũng không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào nữa.
Đường Tuyết Mai dựng đứng lỗ tai, nghe ngóng động tĩnh bên cạnh, chỉ nghe thấy vài tiếng động lộn xộn sau đó thì không có động tĩnh gì. Đường Tuyết Mai lại gần thông qua mắt mèo mà nhìn ra ngoài, nhưng lại thấy ánh mắt của Lệ Thiên Minh nhìn về phía mình, mặc dù là qua một cánh cửa, ánh mắt anh vẫn như có thể nhìn thấu tim cô ta, khiến người ta không khỏi rùng mình.
"Sếp, không có ai. Chúng ta đến chậm một bước!"
Báo cáo từ đàn em khiến lông mày của Lệ Thiên Minh cau lại. Người đàn ông liếc mắt rồi từ từ đi đến phòng bên, đối diện với ánh mắt của Đường Tuyết Mai, khiến cô ta sợ hãi ngồi xổm xuống và che miệng lại. Cậu chủ Tiền hiếm khi nhìn thấy cô ta như thế này và không thể không nhếch mép cười nhạo. Nếu không có dũng khí thì đừng nên làm ra mấy chuyện kiểu này, hiện giờ mới nhìn thôi đã sợ như thế này, nếu mà chạm mặt thì chẳng phải sẽ tè ra quần sao!
"Phá cánh cửa này đi!"
Lệ Thiên Minh khiến cho hai người trong phòng sững sờ, Đường Tuyết Mai phản ứng nhanh, chạy tới kéo cậu chủ Tiền ra ý muốn anh ta cởi quần áo, cậu chủ Tiền cũng hiểu ý, hai người vừa cởi vừa tiến vào phòng ngủ, đợi đến khi người của Lệ Thiên Minh chạy đến liền nghe thấy cậu chủ Tiền hét lên: "Thằng quái nào không có mắt thế!"
Lệ Thiên Minh bước vào nhìn xung quanh một lượt, khi thấy được người phụ nữ đang run rẩy thu mình lại phía sau cậu chủ Tiền thì trong mắt hiện lên một tia khinh thường, sau đó liền mang người rời đi. Sau khi họ rời đi, cậu chủ Tiền và Đường Tuyết Mai mới dám mềm nhũn ngã xuống giường...
Không thể tìm thấy Đường Thanh Tâm, nhưng căn hộ nơi cô bị mắc kẹt nhiều ngày đã bị cảnh sát phong tỏa, với lời khai của người dì câm điếc, người ta khẳng định được căn phòng đó là do Giản Hồng Diệp thuê, bà ta đang bị cảnh sát truy nã, không rõ bà ta hiện giờ đang ở đâu, còn Đường Tuyết Mai dường như đã bốc hơi mất.
Tại biệt thự ngoại ô, Đường Thanh Tâm giật mình tỉnh lại. Lại là nơi này, cô thực sự ghét biệt thự này, môi trường quen thuộc cùng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô nhớ tới chuyện buồn, chính tại nơi này cô suýt chút nữa bị làm nhục, cũng nhờ người hầu giúp trốn đi. Đi một vòng rốt cuộc lại trở về đây, cô nghĩ hẳn Lệ Thiên Minh không ngờ lại là người nhà họ Trần.
"Em tỉnh rồi à? Ăn chút cháo nóng cho khỏe lên này".
Một giọng nói bình tĩnh từ ngoài cửa truyền đến, Trần Dịch bưng một bát cháo trắng đang bốc khói bước vào, nhẹ nhàng đặt ở bên giường cô.
Đường Thanh Tâm chỉ không hiểu nổi mà nhìn anh ta.
"Anh đã cứu tôi à?"
Trần Dịch cười và không nói gì. Đường Thanh Tâm gấp gáp nói: "Vậy anh mau đưa tôi trở về đi! Bọn họ nhất định là rất lo lắng!”
"Ai lo lắng? Trừ tôi ra chẳng có ai quan tâm đến em, huống chi là lo lắng. Em nghĩ nhiều rồi, lại đây ăn cái này đi, sau khi ăn xong tôi sẽ nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra".
“Tôi không cần biết đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết hiện tại tôi bị anh nhốt ở đây, Trần Dịch, nói cho tôi biết, tại sao anh lại không đưa tôi trở về?"
Đường Thanh Tâm từ chối, cô còn tưởng mình được cứu nhưng không ngờ lại bị quản thúc ở một nơi khác, Trần Dịch, đừng nói với tôi rằng vụ án bắt cóc này có liên quan đến anh, nếu không tôi thực sự hận anh!
Đường Thanh Tâm lùi lại hai lần và tránh tay anh ta, thấy thế Trần Dịch liền đặt cái bát sang một bên và thở dài chấp tay sau lưng. "Thanh Tâm, tôi đã vì em mà nhường lại quyền thừa kế nhà họ Trần. Tôi chỉ muốn ở bên em, sau khi trải qua biết bao nhiêu chuyện anh mới nhận ra người anh yêu nhất chính là em, nhưng họ lại ép anh lấy Thẩm Thiên Vi. Chúng tôi ly thân ngay sau khi kết hôn, chúng tôi chỉ là một cặp vợ chồng giả, bây giờ đã ly hôn, tôi cũng hoàn toàn nhẹ nhõm."
Đường Thanh Tâm kinh ngạc, cô biết họ đã kết hôn nhưng cô không biết còn có chuyện như vậy.
“Hôn nhân không phải trò chơi trẻ con, bị họ ép thì anh nên phản kháng. Tuy Thẩm Thiên Vi không tốt, nhưng nếu một người phụ nữ có thể lấy được người mình thích thì hẳn là phải hạnh phúc, nhưng nếu anh không thể cho cô ấy hạnh phúc thì tại sao anh lại phải dính líu đến cô ấy?"
Trần Dịch quay đầu lại nhìn chăm chăm cô, trong mắt có chút châm chọc."Không phải em đã giới thiệu tôi với cô ta sao? Để hợp tác với Tập đoàn Trường Thanh, tôi thậm chí đánh cược cả hạnh phúc, nhưng không ngờ em lại tàn nhẫn như vậy. Tôi kết hôn rồi, em liền rơi vào vòng tay của Lệ Thiên Minh. Anh ta hết lần này đến lần khác làm tổn thương em, nhưng em vẫn chọn anh ta, tại sao em lại không thể quay đầu nhìn tôi?"
"Trần Dịch, bây giờ nói ra cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta đều là người trưởng thành, nếu anh đã cứu tôi thì hãy thả tôi đi. Tôi là người độc lập, không thuộc bất kỳ ai trong các người."
Đường Thanh Tâm cố gắng thuyết phục Trần Dịch, nhưng rõ ràng là người đàn ông không có ý định này.