Bây giờ Linda hỏi cô, cô chỉ có thể gật đầu, anh đúng là Lệ Thiên Minh, nhưng đã không còn là con người đó của trước đây nữa.
"Anh ta còn bám theo chúng ta kìa chị Thanh Tâm, có phải vẫn còn vì chuyện chị vừa mới đánh anh ta mà ôm hận trong lòng không?"
Đường Thanh Tâm nghe vậy thì quay đầu liếc nhìn phía sau, thấy anh thật sự bám theo, dừng chân lại sắc mặt không vui mà nói: "Chủ tịch Lệ, thật xin lỗi, nếu như vì chuyện vừa rồi để tìm tôi tính sổ, thì tôi xin lỗi anh, nhưng xin đừng gây hoang mang, anh bám theo tôi như thế này là có ý gì?"
Lệ Thiên Minh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, thì từng bước từng bước đi về phía cô, hai người phụ nữ lùi lại, nhưng Linda đã bị Lệ Thiên Minh kéo sang một bên, rồi đối mặt với một mình Đường Thanh Tâm.
Cuối cùng, đẩy người phụ nữ dựa vào tường, dùng một tay chống lên bức tường bên tai cô, kề sát vào tai cô và nói nhỏ: "Anh về lại phòng của mình cũng không được sao?"
Hơi thở ấm áp phả vào tai cô, kích thích làm cho tai cô đỏ bừng.
Vừa định nổi giận, nhưng nghe thấy anh nói vậy thì Đường Thanh Tâm đã ngây người ra.
“Làm phiền tránh ra cho!”
Nói xong, Lệ Thiên Minh móc từ trong túi áo ra một tấm thẻ phòng, quét mã vào cánh cửa bên cạnh cô, một tiếng lách cách, cánh cửa mở ra.
"Chuyện này..."
Linda chỉ vào anh hồi lâu mà không nói nên lời, còn Đường Thanh Tâm càng xấu hổ tột độ, làm sao cô có thể nghĩ rằng người đàn ông này lại muốn đi theo dõi cô chứ?
Rầm một tiếng, Lệ Thiên Minh đóng cửa lại, khiến hai người phụ nữ ở bên ngoài run hết cả người!
Đường Thanh Tâm biết anh rất tức giận, còn Linda sợ đến mức không dám nói gì nữa, chẳng trách họ lại ly hôn, tính khí của anh chàng đẹp trai này thật sự không nhỏ!
Đường Thanh Tâm liếc nhìn Linda một cách bất lực, ra hiệu cho cô ấy mau quay về nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai còn phải đến tập đoàn Phan Quân.
Nhìn thấy hai người họ thay nhau vào trong thông qua mắt mèo của căn phòng, lúc này Lệ Thiên Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Soi gương nhìn bản thân không ngừng đỏ bừng, anh thở dài một tiếng, người phụ nữ này thật sự nở ra tay sao!
Mọi thứ đã thay đổi trong ba năm, tính khí của cô cũng đã thay đổi rất nhiều!
Lệ Thiên Minh dựa vào trên giường gọi một cuộc điện thoại, không phải người phụ nữ đã nói sắp đi họp sao? Mình nghỉ ngơi một chút trước đã, đến lúc đó rồi cho cô một niềm vui bất ngờ.
Bản thân không phải là người lãng mạn, nhưng vẫn có thể tạo ra một vài bất ngờ nho nhỏ không thể tưởng tượng được. Niềm vui bất ngờ mà anh nghĩ ra đối với Đường Thanh Tâm mà nói là một sự kinh hãi, suýt chút nữa khiến cô tức giận nôn ra máu.
Sự trở lại của Đường Thanh Tâm đối với Lệ Thiên Minh mà nói là một cơ hội, nhưng lại là một nỗi đau khôn nguôi đối với một số người. Chẳng hạn như nhà họ Trần.
Nhà họ Trần hôm nay vô cùng náo nhiệt, ông cụ nhà họ Trần nằm liệt trên giường không dậy được nữa, một ông cụ cầm máy thở như ông chỉ còn ngắc ngoải, tranh chấp giữa Trần Hiền và Trần Dịch vẫn chưa bao giờ có dấu hiệu dừng lại.
Giờ đây, còn có thêm ba người phụ nữ. Đường Tuyết Mai, Giản Hồng Diệp, và cả Thẩm Thiên Vi, cuộc sống hằng ngày của nhà họ Trần giống như Cung Tâm Kế, ba người phụ nữ một vở kịch, phụ nữ của nhà họ Trần đóng rất nhiều vai, mỗi ngày đều không lặp lại, còn về đàn ông của nhà họ Trần hiện tại không dám về nhà.
Nhưng hôm nay lại thật yên bình, lúc Trần Dịch trở về nhà lần đầu tiên không nghe thấy tiếng cãi vã, thay vào đó là sự yên tĩnh, ngạc nhiên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có một lúc thở phào rồi.
Không phải ba người phụ nữ hiểu chuyện, nhưng kẻ địch chung của họ đã trở lại. Sự xuất hiện của Đường Thanh Tâm khiến trái tim của Đường Tuyết Mai và Thẩm Thiên Vi như kéo lại gần nhau. Giản Hồng Diệp cũng thế, lúc đầu cô ta đã tung ảnh lên truyền thông, khiến Đường Thanh Tâm bị đuổi ra khỏi nhà cho thuê, sau đó Đường Thanh Tâm bỏ đi, cô mượn mối quan hệ của nhà họ Trần để đề vụ án của Đường Tuyết Mai xuống, còn chưa được mấy ngày tốt đẹp thì lại xảy ra chuyện.
Thẩm Thiên Vi đã được gả vào đây, cô ta là mợ chủ của cái nhà này, bản thân chỉ là tình nhân của Trần Hiền, hơn nữa Thẩm Trường Thanh có mối quan hệ tốt với Trần Hiền, điều này đã khiến con nhỏ Thẩm Thiên Vi này vênh váo hất hàm sai khiến mình, vốn dĩ không xem cô ra gì.
Tuy nhiên, Đường Tuyết Mai là một người hay lo, cả ngày đi so đo tính toán, mấy người phụ nữ mà ở cạnh nhau thì cứ khiêu khích nhau. Hai người bọn họ đương nhiên không thể so sánh bằng Thẩm Thiên Vi có gia thế nổi bật kia, nhưng điểm yếu duy nhất của cô gái này chính là không được chồng yêu, cưới nhau ba năm rồi mà chưa có con, hơn nữa chuyện này còn nhiều lần bị Đường Tuyết Mai đem ra cười nhạo cô ta. Vốn dĩ cuộc sống thiếu đi niềm vui, khi Thẩm Thiên Vi rãnh rỗi không có chuyện để làm thì sẽ đi đấu võ miệng với bọn họ, có điều bây giờ đã khác, Đường Thanh Tâm đã trở lại!
Tin tức này lan truyền trong bọn họ, trong chốc lát cả ba người phụ nữ đều bị sốc! Giản Hồng Diệp thì không đáng nói, Đường Tuyết Mai và cô ta luôn là kẻ thù không đội trời chung, còn Thẩm Thiên Vi, nhìn thấy ánh mắt hai ngày nay Trần Dịch có gì đó không ổn, thì biết nhất định đã có chuyện. Trần Dịch vừa ngồi thì trên lầu đã có tiếng lộc cộc của giày cao gót vang đến, lúc giẫm xuống sàn đá cẩm thạch dường như đâm thẳng vào tim anh ta,
khiến anh ta thở không nổi.
“Trần Dịch, tôi có chuyện muốn nói với anh!"
Trần Dịch ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Vi đang mặc một bộ đồ đỏ trước mặt, cau mày tỏ vẻ khó chịu. "Có chuyện gì thì ngày khác nói, bây giờ tôi đang phiền lắm!"
Thẩm Thiên Vi nhất thời dựng cả tóc gáy, đôi mắt đẹp trừng to ra, nghiêm nghị trách mắng. "Trần Dịch, anh đừng nghĩ là tôi không biết, chẳng phải anh nhớ Đường Thanh Tâm sao, cô ta trở về rồi, có điều cho dù có trở về thì cũng không thuộc về anh, đừng quên rằng, anh đã kết hôn rồi đấy!"
Trần Dịch ngẩng đầu khi cười: "Thật sao? Đây đâu phải là lần đầu tiên tôi nghe thấy hai từ kết hôn từ miệng của cô, Thẩm Thiên Vi, tôi thích Đường Thanh Tâm, vị trí của cô ấy trong tim tôi vẫn luôn không hề lay chuyển, thế nào?
Cô có thể đưa cô ấy đi ra khỏi trái tim tôi không?"
Người phụ nữ tức giận đến mức tái mặt, gật đầu nói được, cười giễu cợt một tiếng và nói: "Trần Dịch, anh nhớ cho tôi, cả đời này mấy người còn không hiểu rõ sự dìu dắt của nhà họ Thẩm đối với nhà họ Trần, nếu như Đường Thanh Tâm xảy ra chuyện gì bất trắc, đều là do Trần Dịch anh hại đấy".
Cô ta không phải uy hiếp, càng không phải bắn tiếng đe dọa, làm sao Trần Dịch không đếm xỉa đến cô ta, cô ta sẽ đối phó với Đường Thanh Tâm thế nào, người đàn ông của mình có tình cảm với một người phụ nữ khác, lại còn thẳng thừng nói thích cô, điều này đối với Thẩm Thiên Vi mà nói là chuyện không thể chịu đựng được. Còn Đường Tuyết Mai đang trốn ở trong góc thấy vậy thì cười khúc khích,
mặc dù họ đang đấu nhau, đến lúc đó bản thân sẽ đi bắt bẻ, đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu Thẩm Thiên Vi, thì sẽ không có ai nghi ngờ cô ta nữa. Buổi thuyết trình diễn ra rất thuận lợi, Phan Đức Vinh đồng ý hợp tác, nhưng chủ nhà nhà họ Phan lại đang do dự, Đường Thanh Tâm biết rằng xác suất thành công ngay trong lần đầu tiên là rất nhỏ, dự án này là do chính bản thân đi theo, tin rằng sẽ thuyết phục được chủ nhà của nhà họ Phan.
Cuộc họp vừa mới kết thúc thì Phan Đức Vinh đã nhận một cuộc điện thoại, vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó đưa điện thoại cho ông cụ, không biết người đàn ông trung niên đã nghe thấy gì trong điện thoại, mà vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, rất nghiêm túc.
Đường Thanh Tâm và Linda ở phía sau không nghe rõ gì, nhưng có thể nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của ông ta, nhất là cuối cùng ông ta quay đầu lại liếc nhìn mình, giống như có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng cuối cùng vẫn không nói chuyện với cô.
"Bố tôi là vậy đấy, cân nhắc đến mọi mặt, tôi thấy dự án này cũng được, các cô về đợi tin của tôi trước đi."
Phan Đức Vinh rất đồng ý với dự án này, cũng không muốn cô phí công vô ích, tình hình hiện tại cũng chỉ có thể nghe theo anh ta, tự mình quay về trước, nhưng trước khi trở về cô vẫn muốn nói vài lời với ông Phan.
Trong phòng làm việc, chủ nhà nhà họ Phan nhìn Đường Thanh Tâm với vẻ mặt nghiêm túc, là nhân vật tiêu đề của ba năm trước, ông ta hẳn là có ấn tượng rất sâu sắc với người phụ nữ này, cũng bởi vì cô từng là người phụ nữ của Lệ Thiên Minh, muốn giả vờ không quen biết thật sự rất khó.