Vung tay lên để cô đi ra ngoài, Trương Mỹ Lan quyết định sẽ tự mình đi tra bà ấy không thể để cho người phụ nữ kia hủy hoại con trai của mình được.
Qua được ba năm rồi, nếu đã đi rồi thì cũng đừng có trở về, mà cho dù có về cũng không được trêu chọc Lệ Thiên Minh, nó là hy vọng của nhà họ Lệ, chứ không phải là cây rụng tiền của người phụ nữ đó.
"Ách xì!"
Đường Thanh Tâm ngồi trên sofa hắt hơi một tiếng thật lớn, sau đó trên màn hình máy tính cũng đọng lại một loạt vết ố, cô chán ghét mà lấy khăn giấy đến lau màn hình sạch sẽ, rồi tiện tay vo tròn tờ giấy ném vào thùng rác.
"Ting tong!"
Âm thanh ở ngoài cửa làm cho cô đứng dậy, nhìn qua mắt mèo thì thấy là nhân viên phục vụ, Đường Thanh Tâm không nghi ngờ gì, liền mở cửa ra.
“Có chuyện gì sao?”
“Cô Đường, có người nhờ tôi giao cái này cho cô, giờ đang chờ cô ở ngay tại đại sảnh lầu dưới ạ".
Món mà nhân viên phục vụ đưa cho cô chính là một tấm ảnh thẻ, trên đó chỉ viết một hàng chữ: "Cùng một mục tiêu".
Có ý gì đây? Cùng một mục tiêu gì chứ? Ngay khi Đường Thanh Tâm muốn hỏi lại, thì nhân viên phục vụ lại đã sớm đi khỏi, sau khi đóng cửa lại thì cô cẩn thận suy nghĩ một chút, mục đích mà cô đến nơi đây chính là vì công việc, vậy người có cùng một mục tiêu chính là Phan Đức Vinh?
Nỗi nghi hoặc trong lòng khiến cô quyết định nên xuống lầu dưới xem một chút, lỡ như là người muốn hợp tác thì sao?
Liếc mắt một vòng trong đại sảnh cũng không thấy có gì khác lạ, Đường Thanh Tâm nhìn trái nhìn phải cũng không thấy ai, đang chuẩn bị rời đi thì liền ngửi thấy một mùi hương nồng truyền đến từ sau lưng, cô không khỏi bịt mũi rồi nhíu mày, vừa quay người lại thì liền nhìn thấy hai khuôn mặt hết sức quen thuộc.
Nói chính xác hơn thì chính là Trương Mỹ Lan và người phụ nữ ngày đó đứng cạnh Lệ Thiên Minh, hai người này hiện đang đứng ngay trước mặt cô. Với vẻ mặt vô cùng bất ngờ.
“Xin hỏi, có phải là hai người muốn gặp tôi không?"
“Phải!”
“Phải đó!"
Hai người cùng đồng thanh, khóe miệng của Đường Thanh Tâm hơi mỉm cười, sau đó lắc đầu từ chối: “Tôi nghĩ tôi không có cùng đề tài với hai người đâu, xin lỗi không tiếp được rồi."
“Đợi đã!"
Trương Mỹ Lan vẫn mạnh mẽ như thế, ở ngay khi Đường Thanh Tâm từ chối bọn họ thì liền giữ chặt lấy cánh tay của cô trước tiên.
"Cô Đường đang sợ cái gì chứ, chỉ cần năm phút đồng hồ là được rồi, chẳng lẽ tôi còn có thể ăn cô ở trong đây hay sao?"
Đường Thanh Tâm nở nụ cười, cô sợ cái gì, cô của hiện tại cũng không phải là người cần phải nên giận như lúc trước nữa, thì cớ gì mà còn muốn trốn đây?
Thế là bèn gật đầu đồng ý.
“Các người chỉ có thời gian năm phút mà thôi, tôi vẫn còn chuyện khác cần xử lý".
Thái độ giải quyết việc chung một cách tiêu chuẩn làm cho hai người ngẩn ra, sau đó thì cũng ngồi xuống ghế dài trong đại sảnh theo cô.
“Cô Đường, cô ra một cái giá đi, phải như thế nào mới chịu rời khỏi Thiên Minh đây?"
Trương Mỹ Lan đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp muốn Đường Thanh Tâm định giá, thậm chí đến tấm séc cũng mang tới luôn, Đường Thanh Tâm nhìn qua, năm trăm vạn, thì không khỏi thổn thức.
“Nhà họ Lệ đúng thật là mạnh tay, chỉ là các người đã tìm sai người rồi, nếu như tôi nhớ không lầm, thì vị tiểu thư này cũng có mối quan hệ không đơn giản với Lệ Thiên Minh mà, nếu muốn rời khỏi thì cũng không đến lượt tôi đâu, dẫu sao thì tôi cũng đã rời đi được ba năm rồi còn gì".
“Đã rời đi thì còn quay lại làm gì, Thiên Minh thật không dễ dàng gì mới đồng ý đi xem mắt gặp gỡ bọn họ, thế nhưng cô trở về thì nó liền thay đổi ngay, Đường Thanh Tâm chỉ cần cô mở miệng, nói một cái giá, phải làm sao thì mới có thể rời khỏi chỗ này đây?"
Trương Mỹ Lan cũng là hết cách rồi, chỉ cần cô ta rời khỏi, thì Thiên Minh mới chết tâm được.
"Tôi sẽ không đi đâu hết, không chỉ sẽ không đi mà còn cắm rễ ở đây luôn, lần này tôi trở về là vì công việc chứ không phải vì Lệ Thiên Minh, nếu bà thật sự không yên tâm thì hãy coi chừng con trai bà cho tốt đi, chứ dùng tiền để áp chế một người phụ nữ vô tội không sợ sẽ làm mất thân phận bà sao!"
Nhìn thấy đã hết năm phút đồng hồ, Đường Thanh Tâm cảm thấy đề tài này không còn có thể tiến hành tiếp được nữa thì bèn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Cô Đường! Nếu cô Đường đã vì công việc, thì xin hỏi là công việc gì đây, nếu tiện lợi thì chúng ta còn có thể hợp tác."
“Xin cảm ơn, nhưng đây là công việc bí mật không thể tiết lộ được, nếu bà thật sự cảm thấy hứng thú thì hôm khác ta lại trò chuyện tiếp!"
Không quan tâm đến ánh mắt của hai người phụ nữ này, Đường Thanh Tâm lập tức đi lên lầu ngay.
Đứng trong thang máy không có một bóng người, thì lúc này Đường Thanh Tâm mới cảm thấy cả người đều tràn đầy khí lực, quả nhiên khi đứng ở trên cao nhìn xuống thì cảnh vật đều cũng không còn giống nhau nữa.
Hai người phụ nữ ở trong đại sảnh nhìn nhau ngơ ngác, nhất là Trương Mỹ Lan, năm trăm vạn mà cô ta cũng không thèm nhìn một cái, được đó chứ.
“Khẩu vị của người phụ nữ này cũng lớn nhỉ, bác phải nghĩ ra cách khác mới được, Mỹ Linh, con cần phải nắm thật chặt đó, bên phía Thiên Minh còn cần dựa vào sự cố gắng của con rồi, nếu có thể mang thai thì càng tốt nữa, bác..."
“Bác gái Lệ đã hiểu lầm rồi, con chỉ muốn thử xem một chút người phụ nữ làm cho Thiên Minh động tâm rốt cuộc là có dáng vẻ như thế nào thôi, ngày đó quá vội vàng, hôm nay gặp được thì con biết nguyên nhân là gì rồi".
Trong mắt người phụ nữ ánh lên vẻ khen ngợi, cô ta nhìn ra được Đường Thanh Tâm thật sự không cần tiền, nếu hai người họ đều đã vừa ý, thì mình cũng không cần đi làm bóng đèn làm gì nữa rồi.
Chẳng qua là, có vài chuyện vẫn cần phải nói rõ ràng thì sẽ tốt hơn. “Bác gái Lệ à, con vẫn muốn nhắc nhở người một câu, trong thành phố này không phải chỉ có mình Lệ Thiên Minh là cao quý đâu, xúi giục nhà gái mang thai trước hôn nhân, thủ đoạn mẹ dựa vào con mà lên quả thật rất low, con không biết bác gái Lệ đây là được chỉ dẫn từ nơi nào, gia phong của nhà họ Trương chỗ con rất nghiêm khắc, con càng là không thể làm càn trước hôn nhân được đâu, xin thứ lỗi ạ!"
Gật đầu một cách đơn giản, Trương Mỹ Linh liền quay eo rời đi ngay, giỡn gì chứ, Lệ Thiên Minh mới gặp mặt cô ta có mấy lần, nhanh như vậy mà liền muốn mình mang thai để bức hôn, cái này đúng là rất low đó!
Trương Mỹ Lan bị Trương Mỹ Linh giảng đạo như vậy trước mặt mọi người, thì trên mặt là một hồi đỏ lên một hồi tái nhợt, thật là nhục nhã mà.
Phản rồi phản hết rồi! Từng người một đều leo lên đầu mình mà làm mưa làm gió, đúng là không tưởng tượng nổi mà!
Trương Mỹ Lan tức đến mặt đều đã tái mét, căm hận mà dậm chân rời đi, đương nhiên là buổi chiều cũng không cần đi chơi bài nữa, bà Trương cũng không có gọi điện qua giục, người của hai nhà đều tự hiểu mà không còn đề cập về chuyện này nữa.
Đường Thanh Tâm tất nhiên không biết rằng sau khi cô đi khỏi thì còn xảy ra một bước nhạc đệm như vậy. Mà cô cũng không rảnh để quan tâm, tập trung chuẩn bị tốt tài liệu mà ngày mai cần trình bày, ngay cả cơm tối cũng đều để cho trợ lý đưa đến.
Ở lần chạy thử cuối cùng, thì cô cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, rồi cười lên với trợ lý.
“Ngày mai đi cùng chị qua đó, nếu trình bày không xảy ra vấn đề gì thì chị nghĩ nhà họ Phan sẽ không từ chối đâu."
Trợ lý gật đầu, trong mắt không nhịn được mà xuất hiện những đốm sáng lấp lánh, chỉ kém chút không gào to ra tiếng chị là thần tượng của em mà thôi.
Sau khi trải qua một ngày phong phú, Đường Thanh Tâm cuối cùng cũng có thể thư giãn một chút, em gái trợ lý vô cùng kích động mà chạy đến mời cô cùng đi bơi chung, bể bơi có nhiệt độ ổn định của khách sạn này vẫn luôn đứng đầu trong lòng khách mới đó, nếu đã đến rồi mà không thử một chút thì sao mà được?
Không lay chuyển được lời thỉnh cầu của cô ấy, Đường Thanh Tâm chỉ có thể đi xuống đó cùng với cô ấy thôi, cho đến lúc đắm mình vào dòng nước ấm áp, thì mới thấy căng thẳng và mệt mỏi trong thời gian dài đều đã được quét sạch.
"Chị Thanh Tâm này, chị có cảm thấy hai ngày vừa qua luôn có người nhìn chúng ta không?"
Ngay khi đang nhắm mắt thư giãn, thì Linda lội tới rồi thần bí nói khẽ vào bên tai cô, nghe vậy thì Đường Thanh Tâm liền mở mắt ra nhìn xung quanh, xung quanh đều là khách hàng của khách sạn cả, nhìn một vòng chung quanh, cũng không có phát hiện ra điều gì kỳ lạ, thế là liền cốc vào đầu Linda: "Gần đây
em mệt quá nên sinh ra ảo giác hả? Nếu có người nhìn em chăm chăm, thì bên khách sạn đã phải sớm biết rồi."
Linda lại không nghĩ vậy, nhưng trước mắt lúc này cũng chẳng có gì khác thường, nên cô ấy cũng không biết phải nói thế nào nữa.
Bóng dáng của hai người trong bể bơi vẫn luôn bị người nhìn chăm chú, chỉ là người này lại không có mặt ở hiện trường, mà là ở trong phòng camera giám sát.
"Sếp, họ dường như đã phát hiện ra gì rồi".
Thủ hạ đứng ở cạnh người đàn ông nhắc nhở anh, hai ngày này ông chủ nhà mình cứ như là bị ma nhập vậy, ngày nào cũng đến phòng giám sát, nhìn đến tận một hai tiếng đồng hồ, nếu bị bà chủ biết được, vậy thì bọn họ liền toi đời rồi.