Tổng Tài Xấu Xa, Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 172: hoàn cảnh quen thuộc



Cũng nhờ có Lệ Thiên Minh, thời điểm lần trước anh đưa mình tới nơi này đã cố ý nói qua cùng mình sở thích của ông cụ, những đồ cổ này là mình cố ý chăm chú nhìn thêm, cho dù không phải hai món ban đầu, nhưng những thứ này nhà bình thường không có, nương theo ngọn đèn ở cửa hiên, cô tìm kiếm xung quanh phương thức liên lạc có thể tìm được, hy vọng có thể báo tin cho Lệ Thiên Minh.

“Cô đang tìm cái gì?"

Phía sau đột nhiên có một giọng nam truyền tới, Đường Thanh Tâm sợ đến mức ôm ngực không ngừng run rẩy, cô không dám quay đầu lại, vì rất sợ bị anh ta nhận ra cô vừa bị bắt làm con tin. Đường Thanh Tâm cúi người không dám nhìn lên, người đàn ông hỏi lại cô, cô vẫn không dám nhìn lại, vì vậy cô thấp giọng đáp: "Tôi, tôi bị mất một chiếc bông tai, tôi muốn tìm nó".

“Nơi đây không có thứ cô muốn tìm, thời gian không còn sớm nhanh đi về nghỉ ngơi, bốn giờ nữa còn phải làm việc".

Thì ra anh ta coi mình như người hầu của gia đình này, Đường Thanh Tâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn không dám ngẩng đầu, mắt nhìn điện thoại cố định ở ngay trước mặt, cô lại lỡ mất dịp tốt, chỉ có thể chậm rãi di chuyển chân mình cúi đầu đi qua người người đàn ông.

Ánh sáng từ mái hiên chiếu vào mặt cô, Đường Thanh Tâm đang muốn rời đi, cánh tay cô lại bỗng nhiên bị níu lại: "Đường Thanh Tâm, tại sao em lại ở chỗ này!"

Đường Thanh Tâm ngẩn ra, đây là... giọng nói của Trần Dịch.

Cô bị Trần Dịch kéo đến bên cạnh, không khỏi túm chặt lấy cánh tay anh, gấp gáp nói: "Trần Dịch, cho tôi mượn điện thoại di động, tôi bị người ta đánh ngất xỉu mang tới đây!"

Đường Thanh Tâm nói làm cho Trần Dịch ngẩn ra, cô bị người ta mang tới nhà họ Trần, tại sao mình không biết? Không kịp nghĩ nhiều, Trần Dịch đưa cô ra cạnh cửa: "Tôi đưa em trở về, trên đường rồi hãy nói!"

Đường Thanh Tâm cầu còn không được, cô nghĩ đến người phụ nữ kia, còn có Đường Tuyết Mai, mà trong lòng mãi không thể biến mất. Hai người vừa ra khỏi cửa, "Lạch cạch" một tiếng, đèn sáng lên, ánh đèn chói mắt khiến cô theo bản năng che mắt lại, khi đã quen với ánh sáng, cô mới chậm rãi mở mắt ra.

Phía sau, người phụ nữ đứng ở trên bậc thang cười nhẹ nhàng mà nhìn hai người, đáy mắt lại lạnh lẽo đến tận xương.

Thấy Trần Dịch xoay người lại, người phụ nữ đạp giày cao gót chậm rãi đi xuống lầu, tiếng lộc cộc vang vọng khắp phòng khách, tiếng vang đánh vào trong lòng Đường Thanh Tâm, tựa như một nhát búa nặng nề đập vào tim.

“Dịch, việc này không liên quan gì tới anh, đừng xen vào việc của người khác."



Bước xuống bậc thang đứng vững, người phụ nữ lên tiếng cảnh cáo, Đường Thanh Tâm nghe cô ta gọi tên của Trần Dịch thì không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, cô quay đầu nhìn anh ta và hỏi thì thào: “Trần Dịch, cô ta là gì của anh?”

Trần Dịch nhíu mày, trong lòng anh ta hiểu đại khái có chuyện gì xảy ra, chỉ là không biết tại sao lại muốn bắt Đường Thanh Tâm.

“Cô ấy là bạn bè của tôi, nhà họ Trần không phải chỗ em ở, tôi đưa em trở về."

Trần Dịch nói xong kéo cô muốn đi, người phụ nữ ở phía sau quát chói tai: "Trần Dịch, cô ta là kẻ thù của tôi, trói cô ta là ý của chú anh, anh dám cãi lời! Cô ta là điểm yếu của Lệ Thiên Minh, có cô ta thì không sợ Lệ Thiên Minh không cúi đầu!"

Người phụ nữ này nói làm cho bước chân của Trần Dịch cứng lại, Đường Thanh Tâm lo lắng nhìn anh ta, nếu lúc đó anh ta dừng lại, như vậy thì mình sẽ trở thành con tin, bị người người phụ nữ này dằn vặt, kết quả kia nghĩ cô cũng không dám nghĩ.

Trần Dịch siết quả đấm, Đường Thanh Tâm nhân cơ hội khuyên anh ta: "Lệ Thiên Minh thích tôi, tuy nhiên vì một người phụ nữ mà buông tha nhà họ Lệ, anh cũng đánh giá quá cao vị trí của tôi ở trong lòng anh ấy, hiện tại thả tôi trở về tôi có thể coi như chưa từng phát sinh cái gì".

"Cô nằm mơ đi!"

Người phụ nữ thét chói tai, rồi chỉ huy Trần Dịch bắt cô lại túm trở về phòng, Trần Dịch nhìn cô ta rồi lại nhìn Đường Thanh Tâm, trong mắt anh ta lóe lên vẻ không đành lòng, tim Đường Thanh Tâm rơi lộp bộp, cô còn chưa lên tiếng sau đầu đã bị đau đớn lần nữa, tiếp đó là hôn mê bất tỉnh.

Trước khi ngất đi, cô đã mắng Trần Dịch một ngàn lần, đợi cô được cứu cô sẽ không tha cho anh ta.

Trần Dịch bế cô bước ra ngoài, người phụ nữ sững sờ, vội vàng bước tới ngăn anh ta lại:

“Dịch, anh muốn làm gì!"

“Tôi đưa cô ấy trở về, sau khi Lệ Thiên Minh biết sẽ nghĩ gì về tôi? Đường Thanh Tâm sẽ đối xử với tôi như thế nào sau khi biết nổi khổ tâm riêng của tôi?"

Một tia sáng lóe lên trong mắt Trần Dịch, người phụ nữ nở nụ cười, lùi lại hai bước để anh ta đi ra, không thể không nói ý tưởng của Trần Dịch rất hay, bởi vì nếu anh ta không đưa cô đi, Lệ Thiên Minh sẽ mang người tới cửa cứu người. Đường Thanh Tâm đi một ngày không trở về, ban đầu Lệ Thiên Minh nghĩ cô vẫn còn hờn dỗi, không cảm thấy có gì sai trái, nhưng gọi điện thoại không nghe gửi tin nhắn cũng không đáp, tận tới đêm khuya về vẫn không thấy người đâu, lúc này mới ý thức được có gì không thích hợp. Chỉ đến khi có người tìm mới biết cô bị người ta mang đi, nhìn cảnh quay trong video giám sát, Lệ Thiên Minh suýt chút nữa đã tung cước, anh đập mạnh tay vào bàn cà phê bằng kính, các khớp xương từ từ rỉ ra màu đỏ, trợ lý nhìn mà trong lòng cả kinh.



"Không cần biết mấy người dùng phương pháp gì, tra những nơi nào, nhất định phải tìm được! Không có nếu như!”

Lệ Thiên Minh tức giận thì không ai dám lên tiếng, nhưng vẫn có một người không sợ chết tiến lên khiêu khích, suýt chút nữa thì bị một quyền của anh đập chết.

Phan Đức Vinh bị người nhà cấm túc, không tìm được phụ nữ, trong lòng tích tụ nên tìm đến Lệ Thiên Minh, vốn muốn bắt ép cứng rắn để anh giúp mình tìm vợ, nhưng hiện tại mới vừa đi vào chỉ nghe thấy tiếng anh rống giận, nghe hồi lâu mới biết được người phụ nữ của anh bị trói đi, mấu chốt là giữa ban ngày mà cũng có người dám trói đi, lá gan này cũng quá lớn.

Phan Đức Vinh cười âm hiểm, đi thẳng tới vỗ vỗ bờ vai của anh: “Chớ nóng vội, người của cậu có thể tìm được, hãy thương cảm cho người phụ nữ của tôi, đến bây giờ còn không thấy cái bóng, cậu xem tôi không phải vẫn tốt sao, biết đâu người ta chỉ là tức giận, tức giận cậu không hiểu chuyện yêu đương?"

"Chớ có chọc tôi, hiện tại tâm tình tôi không tốt!" Lệ Thiên Minh không muốn phản ứng với anh ta, nếu Đường Thanh Tâm có chuyện bất trắc, anh chắc chắn sẽ không tha cho đám người này!

Phan Đức Vinh lại không nghe theo, ghé vào lỗ tai anh huyên náo, rốt cuộc, Lệ Thiên Minh không nhịn được đấm một quyền làm cho anh ta ngậm miệng!

Nhìn cậu chủ nhà họ Phan té xỉu xuống đất, trợ lý cũng choáng váng, vội tiến lên nơm nớp lo sợ hỏi: “Ông chủ, chuyện này xử lý như thế nào, đưa đến bệnh viện ạ?"

Lệ Thiên Minh nhìn người đàn ông, mà ghét bỏ không ngớt: "Trả cho nhà họ Phan, để bọn họ xem trọng, nếu không lần sau gặp mặt tôi sẽ đánh cậu ta nữa!"

Cũng không biết anh ta cùng Đường Thanh Tâm uống rượu nói gì đó, người phụ nữ nhỏ này lại rất khó chịu với mình, giờ lại còn bị trói đi rồi mất tích biệt tâm, những thứ này anh đều tính lên đầu Phan Đức Vinh!

Phan Đức Vinh cảm thấy oan uổng vô cùng! Anh ta chỉ đi ngang qua nhìn thấy mà thôi, còn tốt bụng đưa cô về nhà, giúp cô đuổi đám côn đồ đi, hiện tại lại bị người ta ghét bỏ!

Phan Đức Vinh cảm thấy mình rất oan! Rõ rằng người phụ nữ của mình không thấy đâu, đây cũng là bởi vì uống rượu với Đường Thanh Tâm nên mới tạo thành hiểu lầm, hiện tại vì mình oán giận một chút cũng không được sao, hai lần rồi, bị người của Lệ Thiên Minh đưa đi hai lần rồi, chắc là ông già lại muốn cấm túc mình, đây đúng là cực kỳ bi thảm!

Đưa Phan Đức Vinh đi, rốt cục bên tai Lệ Thiên Minh cũng thanh tịnh, thuộc hạ bận rộn cả đêm, cuối cùng mới tìm được người trói Đường Thanh Tâm đi.

Trần Dịch ôm Đường Thanh Tâm định đưa cô đến nhà cho thuê, vừa xuống lầu, liền thấy đám người của Lệ Thiên Minh tụ tập cùng một chỗ, họ nhìn thấy anh ta thì vây lại như ong vỡ tổ, vây anh ta ở chính giữa, chờ Lệ Thiên Minh đến tự mình phân xử.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv