"Cảm ơn anh tổng giám đốc, đêm nay anh đã làm cho tôi rất kinh ngạc. Thật không ngờ, anh lại có thể sắp xếp cho tôi có cơ hội gặp người này. Cảm ơn anh đã tin tưởng".
Bỗng nhiên, Đường Thanh Tâm quay đầu lại, tươi cười nhìn về phía anh. Vốn dĩ sắc mặt Lệ Thiên Minh đang bình tĩnh, sau khi nhìn thấy cảnh đó thì đen như mực, đôi mắt cũng lộ ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cả đoạn đường tiếp theo, hai người đều không nói với nhau câu nào, bên trong chiếc xe sang trọng, bầu không khí có chút ngột ngạt. Khi cả hai người về đến nhà, không ngờ mẹ chồng Trương Mỹ Lan lại đang ngồi chờ bọn họ ở trong đại sảnh. Bà ta thấy hai người trở về, biểu cảm trên khuôn mặt có chút giận hờn, tức giận: “Còn biết đường mà trở về sao? Cô có biết hôm nay là ngày gì không?"
Một tiếng quát chói tai vang lên, Đường Thanh Tâm chỉ cúi đầu, nhưng không còn ngấm ngầm chịu đựng bà ta như trước đây nữa.
Cô biết, vào ngày mười lăm âm lịch hàng tháng, mẹ chồng đều phải ăn chay. Trong khoảng thời gian đó, bà ta yêu cầu Đường Thanh Tâm phải nấu những món ăn chạy cho bà ta. Trong suốt một tuần, một ngày ba bữa, tổng cộng hai mươi mốt bữa cơm, nhất định không cho người làm phụ giúp, chỉ có một mình cô làm.
Mỗi lần như vậy, Đường Thanh Tâm đều phải dậy sớm để chuẩn bị mọi thứ. Buổi trưa, cô còn phải vội vàng từ công ty trở về nhà để nấu ăn. Gần đây, Lệ Thiên Minh cũng thường hay giảm bớt khối lượng công việc cho cô, cô cũng không quá bận bịu. Nhưng bởi vì hôm nay đi cùng anh tham gia bữa tiệc nên cô đã quên mất chuyện này, không hề nhớ đến nó.
Ngay lập tức, cô yên lặng cúi đầu, giải thích: “Mẹ, con xin lỗi. Vì hôm nay con và Thiên Minh cùng tham dự một bữa tiệc, cho nên..."
"Cô đừng có mà lấy Thiên Minh ra làm cái cớ. Tôi hỏi cô, có phải hôm nay cô đã gặp cái thằng Lệ Bách Nhiên đúng không? Cô cũng đã kết hôn rồi, vậy mà vẫn nhớ mãi không quên cái thằng đó. Cô có biết hai chữ “nữ tắc" viết như thế nào không vậy?"
Trương Mỹ Lan vênh váo hung hãng chỉ vào Đường Thanh Tâm, muốn dạy dỗ cô về đạo đức của một người làm vợ nên có. Đường Thanh Tâm vội vàng giải thích: "Không phải như thế đâu mẹ. Con không có".
"Cô còn dám cãi sao?"
Trương Mỹ Lan bị chọc tức, đang giơ cao tay lên định dạy dỗ cô thì bị Lệ Thiên Minh ngăn lại. Anh lên tiếng: “Mẹ, quả thật là do con đưa cô ấy đi cùng. Bách Nhiên mới trở về, bọn con vốn mang thân phận trưởng bối là chú và thím của cậu ấy, nên đại diện cho nhà họ Lệ chào đón cậu ấy cũng là lẽ dĩ nhiên. Không biết là ai đã nói những lời luyên thuyên bên tai mẹ vậy?"
Trương Mỹ Lan khựng lại, ngay lập tực hậm hực mà than thở hai câu: “Chính là cái người lần trước đã gửi ảnh cho mẹ. Cũng không biết người này lấy được tin tức ở đâu ra?"
Trương Mỹ Lan liếc nhìn qua đôi mắt của Đường Thanh Tâm, bà ta chuyển hướng chủ đề câu chuyện: "Nhưng cũng không nên như vậy. Thiên Minh, con cũng đã biết mối quan hệ trước đây của hai đứa chúng nó rồi đấy, làm sao còn có thể để cho bọn họ gặp mặt nhau chứ? Nhỡ đâu mà..."
"Mẹ."
Sắc mặt Lệ Thiên Minh càng ngày càng trở nên thâm trầm hơn, anh liếc mắt nhìn Đường Thanh Tâm một cái, ung dung mở miệng giải thích: “Không có làm sao cả. Tất cả đều đã là quá khứ rồi, chúng ta không nên nhắc lại chuyện này. Bây giờ bọn con lên tầng trước đây. Còn chuyện cơm chay thì sau này hãy giao cho người giúp việc đi ạ. Dạo gần đây công ty cũng khá nhiều việc".
Sau đó, anh dắt luôn Đường Thanh Tâm đi lên tầng. Cô có chút run sợ, công việc ở công ty vẫn luôn bận bịu như vậy, nhưng trước kia cũng chưa từng nhìn thấy Lệ Thiên Minh nói giúp cô như thế này.
Chẳng lẽ là bởi vì anh thấy áy náy?
Hay là do Lệ Bách Nhiên? Đường Thanh Tâm đang ở trong dòng suy nghĩ, bỗng nhiên cô cảm thấy cơ thể nhẹ bằng đi, cả người cô bị Lệ Thiên Minh ôm ngang lên. Cô không khỏi run rẩy sợ hãi.
"A."
Anh hung hãng ném cô lên trên giường rồi tháo cà vạt ra, cả người toát ra một loại hơi thở khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Từ trên cao, Lệ Thiên Minh nhìn xuống cô, sau đó anh cúi người chống hai tay ở hai bên người cô, vây kín cô ở bên trong.
"Đường Thanh Tâm, cô không dám gặp cậu ta sao?"
Bỗng dưng Đường Thanh Tâm giật mình, lắc đầu phủ nhận: "Không phải là không dám, chỉ là không nghĩ có thể gặp mặt thôi. Lệ Thiên Minh, anh ghen sao?"
Ngay lập tức, con ngươi của người đàn ông co lại, Đường Thanh Tâm sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh tự giác chảy ra. Chết rồi, sao tự dưng cô lại dám nói với anh như vậy chứ?
Nhưng hối hận cũng vô dụng, bởi vì anh đã bắt đầu nổi giận rồi. Đôi môi vừa nóng như lửa vừa có chút bá đạo của anh mạnh mẽ ấn xuống, Đường Thanh Tâm cũng không có phản kháng. Tóm lại, cứ mặc anh phát tiết xong là sẽ ổn.
Lệ Thiên Minh nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô, giọng nói anh khàn khàn vang lên bên tai cô: "Bây giờ, cô chính là thím của cậu ta. Sau này hai người sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt nhau, nhưng cô cần phải hiểu rõ thân phận cô là gì, cô hiểu rồi chứ?"
Mặc kệ cô có muốn giải thích hay không, ngay lập tức Lệ Thiên Minh đặt cô ở dưới thân. Không biết đã trải qua bao nhiêu lần, cả người Đường Thanh Tâm mềm như bùn, cuộn tròn thành một cục, nằm im trên giường. Cô cảm thấy rất mệt mỏi, nửa tỉnh nửa mê, biểu cảm đáng yêu tựa như một chú mèo nhỏ. Da thịt cô bóng loáng vì đổ khá nhiều mồ hôi, đôi mắt lim dim, đôi mày khẽ nhíu lại.
Lệ Thiên Minh nhìn thoáng qua đồng hồ, cố ý ôm cô vào lòng rồi chụp một bức ảnh. Đương nhiên là anh đã cuốn cô thật kín, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say. Sau đó, anh đăng tấm ảnh đó vào trong vòng bạn bè, nhưng chỉ để cho một mình Lệ Bách Nhiên có thể xem được.
Thân phận của anh là chú nhỏ nhưng luôn là trụ cột của nhà họ Lệ, dù còn ít tuổi, nhưng phong cách làm việc lại rất cương quyết và dứt khoát. Trong mấy người chú cháu và anh em nhà họ Lệ thì anh là người được ông cụ yêu thương nhất. Sau khi ông cụ đi, nhà họ Lệ đã được truyền lại cho anh. Hiện giờ, Lệ Bách Nhiên đang là cháu của anh, nhưng có vẻ như anh ấy lại không thể so bằng Lệ Thiên Minh được.
"Đêm rồi, cô ấy đang ngủ."
Phối hợp với câu nói được đăng lên là một ảnh chụp Đường Thanh Tâm đang say giấc nồng. Lệ Bách Nhiên không chỉ cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của trái tim, mà còn gắng sức áp chế những nỗi nhớ nhung và cảm giác đau đớn ở trong lòng. Anh ấy ấn nút tắt điện thoại di động, nhưng mà vẻ mặt của Đường Thanh Tâm vẫn luôn hiện lên trước mắt. Thím nhỏ, thật là nực cười. Người mà mình từng yêu giờ lại thành trưởng bối của chính mình, thật máu chó mà!
Nỗi đau của Lệ Bách Nhiên về tình cảnh bây giờ của mình với Đường Thanh Tâm như khắc vào tim. Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi mà Lệ Thiên Minh thức dậy, anh đã tắm rửa rất sạch sẽ, bên dưới thân còn quấn một chiếc khăn tắm lớn, lộ ra vòm ngực cường tráng. Đường Thanh Tâm thấy thế thì đỏ mặt, cúi đầu mà đi vào phòng tắm. Khi cô đi lướt qua anh, anh thản nhiên mở miệng nói: "Lệ Bách Nhiên đã trở về được vài hôm rồi. Buổi sáng, tôi có nói chuyện qua với anh hai, sắp tới sẽ thông báo tin này ra ngoài cho mọi người biết".
"Tôi biết rồi".
Đường Thanh Tâm nói xong câu này thì nhanh chóng chạy vào nhà tắm. Trong đầu cô trở nên trống rỗng, lại gặp nhau sao? Khi đó cô nên đối mặt với anh ấy như thế nào bây giờ?
Nhìn thấy hình ảnh mờ ảo của cô ở bên trong nhà tắm, sắc mặt Lệ Thiên Minh tỉnh bơ, không biến sắc mà đi thay quần áo, xuống tầng chờ cô.
Đường Thanh Tâm vội vàng đi xuống, vừa xuống đến nơi đã nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Trương Mỹ Lan. Đến khi cô ngồi xuống bàn ăn mới phát hiện ra đồ ăn sáng nay chính là cháo thanh đạm và mấy đĩa rau. Đường Thanh Tâm cảm thấy thật mỉa mai, một người mẹ chồng xảo quyệt như vậy, hàng tháng còn la hét đòi phải ăn chay, trong khi trong tủ của bà ta thì lại mua không biết bao nhiêu là lông thú. Đây chẳng phải là rất mâu thuẫn sao?
“Thật sự là càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, một chút dáng vẻ của người làm hậu bối cũng không có".
Cô vừa ngồi xuống, Trương Mỹ Lan bắt đầu gây khó dễ. Đường Thanh Tâm hít sâu một hơi, cố gắng bày ra vẻ ngoan ngoãn, vâng lời, đáp: “Mẹ, con xin lỗi ạ. Lần sau con sẽ không thế nữa."
"Lần sau? Tôi cũng không biết là cô gả đến đây để làm vợ của con tôi hay là làm cục nợ của cái nhà này nữa?”
Vẻ mặt Trương Mỹ Lan đầy sự khinh bỉ, giống như là Đường Thanh Tâm đã làm ra tội xấu tày trời gì đó rồi. Nhưng Đường Thanh Tâm chỉ đơn giản kéo nhẹ áo mình xuống, làm lộ ra một dấu hôn đỏ tươi ở cổ. Trương Mỹ Lan cũng là người từng trải, đương nhiên biết thứ đó có nghĩa là gì, bà ta ho nhẹ một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Thanh Tâm. Sau đó lại chuyển ánh mắt sang Lệ Thiên Minh, người đàn ông đang cúi đầu uống cháo, nhưng đặc biệt trên tóc còn vẫn còn lưu lại những vệt nước.
Lệ Thiên Minh nhẹ nhàng cầm lấy giấy ăn lau miệng, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, bọn con đi trước đây. Bà nội, mẹ, hôm nay bọn con cũng không về ăn cơm tối đâu, mọi người không cần chờ bọn con."
Đường Thanh Tâm ngạc nhiên, vì bình thường trong khoảng thời gian ăn chay này, Lệ Thiên Minh luôn về nhà đúng giờ cơm, hôm nay là sao vậy?
Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, trong bụng Đường Thanh Tâm còn chưa no được mấy phần thì đã bị Lệ Thiên Minh lôi đi. Cô chỉ kịp chào tạm biệt qua loa với bà nội và Trương Mỹ Lan, rồi phải nhanh chóng đuổi theo anh. Ở trong xe, Đường Thanh Tâm nhanh chóng thông báo cho Lệ Thiên Minh biết hành trình ngày hôm nay của anh, nhưng anh lại xua tay bảo:
"Mọi hành trình của ngày hôm nay đều hủy bỏ hết đi. Buổi sáng Lệ Bách Nhiên sẽ qua đây, chắc chắn sẽ phải mở một cuộc họp sớm, còn phải dẫn cậu ta đi làm quen với môi trường của công ty."
"Vậy thì buổi tiệc xã giao tối nay cũng hủy bỏ nốt sao?”
Ý của Đường Thanh Tâm nói đến chính là tiệc rượu, theo lý thuyết thì cô không cần phải tham dự bữa tiệc đó. Nhưng dựa vào lời nói lúc nãy của Lệ Thiên Minh thì hình như cô cũng phải đi cùng anh.
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô một cái: "Tiệc xã giao vẫn giữ nguyên, một tỷ bảy một lần, cô cũng không thua thiệt gì".
“Đúng vậy, tôi chẳng thua thiệt gì cả. Nhưng chủ yếu là tôi không có bộ quần áo nào phù hợp để mặc, lại phải làm phiền tổng giám đốc sắp xếp rồi".
Đường Thanh Tâm thầm nghĩ dù sao một tỷ bảy cho một lần còn được thì một bộ lễ phục có là gì đâu.