Khi Đường Thanh Tâm đi ra khỏi nhà vệ sinh thì tiệc khiêu vũ đã bắt đầu rồi. Cô nhìn phía trước, trong khu khiêu vũ có vô số những người đàn ông phụ nữ khoác trên mình những bộ quần áo tươm tất, cô nhìn đến nỗi hoa mắt, cô dứt khoát ngồi xuống một góc, mắt tìm kiếm bóng hình Lệ Thiên Minh.
Thấy anh bị một đám phụ nữ bao vây, khóe miệng Đường Thanh Tâm giật giật. Bất luận người đàn ông này đi đến đâu cũng là tiêu điểm, trong tiệc đính hôn của Trần Dịch mà anh vẫn thu hút đến như vậy đấy.
Những người đàn ông ở phía xa mặc trên người bộ âu phục màu đen, khắp hội trường gần như toàn màu đen, chỉ có anh có thể khiến màu sắc này trở nên thật cao quý ưu nhã, trở nên nổi bật giữa những người đàn ông.
Khuôn mặt anh tuấn, vóc dáng cuốn hút, anh cứ đứng một chỗ cũng đủ để thu hút ánh nhìn của người khác. Đường Thanh Tâm nhìn anh không rời mắt, căn bản cô cứ vô thức mà nhìn
anh như vậy.
“Hi, người đẹp, đi một mình sao?"
Bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói dí dỏm, cô vừa định trả lời thì bóng hình màu hồng bên cạnh đã dẫn tới, cô theo bản năng muốn tránh sang một bên.
"Yo, người đẹp sợ tôi sao?"
Giọng nói ai oán lại vang lên lần nữa, lúc này Đường Thanh Tâm mới nhìn rõ người nói là ai. Bộ âu phục màu hồng phối với quần màu trắng, mặc lên trên người đàn ông lại hiện rõ được sự xuất chúng, nổi bật.
“Cậu chủ Phan, mỗi lần anh xuất hiện đều khiến người ta kinh ngạc đấy".
Đường Thanh Tâm nghiêm túc nhìn Phan Đức Vinh, trêu chọc anh ta. Phan Đức Vinh nhìn quần áo của mình, không thèm để ý: “Xí! Tiệc đính hôn thôi mà, cần gì phải nghiêm túc như vậy, làm tới nỗi thành thâm thù đại hận để làm gì, người không biết còn tưởng anh ta oan ức thế nào. Nếu như là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không mặc đồ đen đâu, đính hôn với người con gái mình yêu thương hạnh phúc nhường nào chứ, màu sắc u buồn như vậy không phải là tác phong của tôi.”
Cũng phải, từ trước tới giờ Phan Đức Vinh đều như vậy, đương nhiên sẽ không tùy tiện thay đổi phong cách ăn mặc của bản thân mình rồi, thế nhưng bộ này cũng thu hút sự chú ý của người khác quá đi mất. Anh ta ngồi xuống bên cạnh Đường Thanh Tâm, vốn dĩ định yên lặng ngồi một góc nhưng chẳng bao lâu sau đã bị người khác chú ý tới.
“Ây, đó không phải là cậu chủ Phan hay sao? Người phụ nữ bên cạnh anh ấy là ai?"
“Đó không phải là Đường Thanh Tam sao, đúng là chỉ biết đi quyến rũ người khác. Trần Dịch đã đá cô ta cho Lệ Thiên Minh rồi, bây giờ cô ta lại đi quyến rũ cậu chủ Phan, người phụ nữ đúng là không biết tốt xấu!"
“Haiz! Các cô nghe gì chưa, cô ta không thể sinh con, tôi thấy cô ta đau lòng đến điên rồi, muốn nhân cơ hội khi còn trẻ, câu dẫn mấy người có tiền để kiếm chút lợi sống cuộc đời còn lại”.
“Còn phải nói sao, một người phụ nữ không thể sinh con chắc chắn là chẳng gả đi được rồi, lại chẳng làm ra được tiền, không phải đợi đến già rồi bị người ta đá đi thì còn làm được gì nữa! Chị em nhà họ Đường đúng là cực phẩm, một người ngồi tù, một người không thể sinh con, nhà họ Đường đúng là tạo nghiệp!"
Một đám người thì thầm to nhỏ, đa số họ đều là những người muốn gả vào cho những gia đình giàu có, nhưng bản thân lại không với được đến vị trí bà chủ cao quý, nên chỉ đành đi nói xấu người khác.
Đường Thanh Tâm cũng chẳng lạ gì nữa, biết bản thân mình trong mắt bọn họ chính là cô gái không có gia giáo nên cô cũng chẳng đi so đo với mấy người phụ nữ thích khoe khoang này làm gì. Bản thân cô đúng là không vào được là thế nhưng ai thèm quan tâm tới cách nghĩ của bọn họ chứ.
Phan Đức Vinh nhìn Lệ Thiên Minh ở phía xa, cười, sau đó đưa tay ra: “Có muốn nhìn thấy dáng vẻ ghen của người nào đó không?"
Đường Thanh Tâm biết suy nghĩ của anh ta, thấy Lệ Thiên Minh đang ở cạnh người phụ nữ khác, trong lòng Đường Thanh Tâm lại nổi hứng, cô bất giác đưa tay mình ra, đặt vào lòng bàn tay anh ta.
Cô luôn muốn nhìn rõ trái tim của Lệ Thiên Minh, còn muốn để cho nhà họ Thẩm và Trần Dịch nhìn rõ, Đường Thanh Tâm cô không chỉ là quân cờ có thể lợi dụng được, chỉ cần cô muốn, ai trong thành phố này cô cũng có thể làm quen được.
Trong bữa tiệc khiêu vũ đã có thêm rất nhiều bạn nhảy mới, bóng dáng Đường Thanh Tâm và Phan Đức Vinh nhanh chóng hòa vào dòng người, thế nhưng Phan Đức Vinh vẫn luôn ham chơi, ngay cả khiêu vũ cũng không được yên nữa.
Vừa hay tới đoạn đổi người, một bản nhạc Carmen vang lên, trong khu khiêu vũ ít đi rất nhiều người, bóng dáng Phan Đức Vinh cuối cùng cũng xuất hiện. Anh ta mặc áo màu hồng, anh cùng với Đường Thanh Tâm mặc trên mình chiếc váy dài màu xanh lam, đi ra chính giữa. Theo từng bước nhảy linh hoạt, uyển chuyển của cặp đôi trai tài gái sắc này, ai ai cũng phải ngước nhìn, hai người trở thành tiêu điểm của tiệc khiêu vũ.
“Chủ tịch Lệ, đó không phải là cậu chủ Phan và Đường Thanh Tâm hay sao? Ở trước mặt anh mà Đường Thanh Tâm và cậu chủ Phan lại nhảy như vậy, rõ ràng là không giữ thể diện cho chủ tịch Lệ anh mà".
Người phụ nữ bên cạnh nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, hạ thấp Đường Thanh Tâm trước mặt Lệ Thiên Minh. Carmen chẳng phải loại nhạc khiêu vũ không lên được sân khấu, cũng không phải chỉ có hai người bọn họ đang khiêu vũ, thế nhưng Đường Thanh Tâm khá đặc biệt, luôn mang trên mình một loại khí chất nổi bật. Mỗi lần cô có mặt là y như rằng có kịch hay để xem, lại cộng thêm Phan Đức Vinh, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người rồi.
“Nhìn Lệ Thiên Minh kia, anh ta có thể chịu được đến lúc nào cơ chứ?"
Phan Đức Vinh cười nói, Đường Thanh Tâm lắc đầu: "Anh không sợ ảnh này mà bị truyền ra ngoài thì sẽ bị người bạn gái kia của anh nhìn thấy hay sao, cẩn thận khi quay về cô ấy sẽ bắt anh quỳ lên bàn giặt đấy!"
“Còn lâu nhá!”
Phan Đức Vinh nhấc tay cô lên, xoay một vòng, sau đó anh ta ôm lấy eo cô: "Lần trước các cô đã cứu tôi, bạn gái tôi biết cô là người của Lệ Thiên Minh, cô ấy sẽ không ghen đâu, cô ấy là cô gái thông minh hiểu chuyện, lại nói thêm nữa, tôi sớm đã cầu hôn cô ấy rồi, vợ tôi chỉ có mình cô ấy mà thôi, ai cũng đừng hòng có được sự chú ý của tôi."
Đường Thanh Tâm bật cười thành tiếng, người đàn ông này đúng là vô cùng thú vị mà. Ánh mắt cô rơi vào Trần Dịch đứng bên cạnh, chỉ là vừa quay người lại, ánh mắt anh nhìn chăm chăm khiến Đường Thanh Tâm bất giác run lên, Trần Dịch chắc sẽ không nghi ngờ mình đâu nhỉ? Theo chuyển động của bản nhạc khiêu vũ, tà váy màu xanh lam phiêu theo làn gió, khi quay người, eo cô được người đàn ông ôm chặt lấy, hơi thở quen thuộc ở ngay bên tai cô.
“Sao lại là anh? Phan Đức Vinh đâu?”
Đường Thanh Tâm vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lệ Thiên Minh ở trước mặt, có lẽ vừa nãy khi xoay vòng Phan Đức Vinh đã bị đẩy ra rồi, còn Lệ Thiên Minh lại khó chịu nhìn cô: "Sao nào, vẫn còn không nỡ tên nhóc ấy sao?"
Bản tay lớn của anh cấu vào eo cô, Đường Thanh Tâm trừng mắt với anh một cái, lúc này mới nhận ra từng bước khiêu vũ của anh lại rất thuần thục, không vụng về như Phan Đức Vinh.
Khiêu vũ xong một bài, Đường Thanh Tâm bị cấu liên tục vào eo, Lệ Thiên Minh dùng hành động này để nói với mọi người, Đường Thanh Tâm là người của anh, mặc kệ người xung quanh nhìn thế nào về cô, bản thân anh cũng sẽ không buông bỏ cô.
“Chủ tịch Lệ, lần này anh hài lòng rồi chứ, nhìn ánh mắt của những người phụ nữ kia xem, họ chỉ hận không thể giết tôi thôi!"
Suốt chặng đường đi, Đường Thanh Tâm đã thu hoạch được rất nhiều, thu hoạch nằm trong dự đoán của cô, thế nhưng lời Lệ Thiên Minh nói lại khiến cô càng thêm sụp đổ.
"Muốn đội được vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó, làm người phụ nữ của anh, đương nhiên em phải chấp nhận sự ghen ghét, đố kỵ, thù hận của bọn họ, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác để giải quyết."
Đúng là tên bá đạo thối tha.
Đường Thanh Tâm thầm xem thường trong lòng. Lệ Thiên Minh không thể làm được gì thêm nữa, nhưng anh cũng không thèm nhìn xung quanh, cố ý không để ý tới sự chỉ trỏ của những người đó. Ở bên cạnh Lệ Thiên Minh cũng không có ai dám đi tới trước mặt bọn họ gây sự, thế nhưng người bên ngoài vẫn đang đợi cô từ lâu rồi.
Chuyện Trần Dịch kêu Đường Thanh Tâm làm, cô vẫn còn chưa nghĩ ra cách. Lệ Thiên Minh còn không biết suy nghĩ của cô, anh lại chủ động đi nói chuyện đấu thầu với Phan Đức Vinh, điều này khiến Đường Thanh Tâm đột nhiên vui mừng.
Lệ Thiên Minh cũng không kiêng kỵ cô, hai người ngồi trong góc nói hai câu, Đường Thanh Tâm có thể nghe được, chỉ là hạng mục này không có tài liệu chuẩn xác, cô không thể lấy được tài liệu ra, Trần Dịch chắc chắn sẽ không tin cô.
Còn nữa, có lấy được thì chưa chắc anh ta sẽ tin cô hoàn toàn. Muốn để cho Trần Dịch hoàn toàn tin tưởng cô, tài liệu này cô nhất định phải làm cho nó thật đáng tin.